Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giơ kiếm lên, xoay về phía Trần Dung, tóc khẽ bay, gương mặt tuấn dật thanh hoa mang theo tươi cao nhã ung dung, tay áo màu trắng phất phơ trong gió thổi qua rèm cửa sổ bằng lụa mỏng. Mắt sáng ngời, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp: “A Dung Cửu công chúa đ.â.m một đao canh cánh trong lòng như thế, là do chuẩn chu …… Nếu như thế, nợ nàng một đao, nếu chết, coi như một đao trả một đao, như thế nào?” Lời dứt, chuôi kiếm chuyển, trong tiếng thét kinh ngạc chói tai của Trần Dung, “Phập” một tiếng, bội kiếm đ.â.m thật mạnh chính n.g.ự.c bên của .
Trần Dung bất chấp thương tích, vội ngã nhào khỏi tháp lao tới. Nàng run run miệng vết thương , thấy kiếm đ.â.m đó, dám vươn tay.
Run rẩy, Trần Dung nức nở : “Người – mau tới –”
Nàng mới gọi, Vương Hoằng che miệng của nàng .
Trần Dung cả kinh, vội vàng kêu lên: “Chàng nên cử động.” Vì miệng bịt cho nên tiếng mơ hồ rõ.
Vương Hoằng che miệng nàng, gương mặt tuấn dật thanh hoa vẫn tươi , điều bởi vì đau đớn mà chút tái nhợt. Chàng khẽ : “A Dung, quả nhiên vẫn đau lòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-713-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung vội la lên: “Gọi đại phu , mau gọi đại phu mà.” Có điều vẫn Vương Hoằng che miệng nên tiếng của nàng vẫn thể rõ ràng.
Mê Truyện Dịch
Vương Hoằng cho qua, cúi đầu kiêm đ.â.m ngực, : “Từ nhỏ, tóc rơi xuống mấy sợi đều tỳ nữ chịu trách nhiệm…… Cũng khác trúng kiếm mấy , nhưng đến giờ phút mới , đ.â.m một kiếm đau đớn như thế.”
Sắc mặt của tái nhợt, tươi vô cùng ngây thơ. Chàng còn nghiêng đầu, nghiêm túc thanh kiếm cắm ngực, dòng m.á.u dọc theo kiếm uốn lượn chảy xuống.
Máu từ từ chảy , chỉ một lát khiến ẩm ướt non nửa bộ quần áo màu trắng.
Chàng quan sát thật sự nghiêm túc, giống như đang tinh tế thể hội cảm giác .
Nhìn ngắm một hồi lâu, Vương Hoằng thì thào : “Trước khi gia gia qua đời từng với , nếu âm mưu quỷ kế, há thể thành đại sự? Nếu chủ trăm họ, cần nỗi đau của kẻ kém cỏi, sự nghèo túng, sự e ngại vì bất lực. Người còn , tính chấp nhất, hiểu đến việc bỏ qua. Người trả cho một đao nhỏ, tự cắt lấy một miếng thịt của , từ sự đau đớn đó mà thể hội đạo lý nắm lấy buông bỏ. cự tuyệt. Đến hôm nay mới cảm giác .”