Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng tới đây, buông tay đang che miệng Trần Dung , thẳng hai mắt nàng, ôn nhu : “A Dung, hiểu bản sai lầm …… thì cũng , nếu nhất định A Dung chịu buông bỏ, sẽ để nàng rời .”
Chàng còn , sẽ để nàng rời .
Trần Dung vội ngẩng đầu lên, mở to hai mắt đẫm lệ, dám tin .
Vương Hoằng , nhẹ giọng : “Hài tử ngốc, ngày xưa bức bách nàng quá nhiều. Nếu nàng tha thứ cho , cũng hợp tình hợp lý.” Chàng lẳng lặng Trần Dung, chậm rãi buông rủ hai mắt: Chàng thật sự thích hương vị đau lòng như giày xéo , tuyệt đối thích. Mà theo sự đau đớn chủ yếu là, nó cho cảm thấy bất lực, cho sợ hãi vô cùng. Thế đạo khiến thực vô lực, nếu ngay cả trái tim cũng thể chủ thì khỏi quá mức đáng sợ. Nếu một kiếm thể để bản hiểu việc buông tay, cũng đáng giá.
Chàng tới đây, cất cao giọng quát: “Người .”
Một loạt tiếng bước chân truyền đến. Hai tỳ nữ bước cửa phòng thì đồng thời hét ầm lên, trong tiếng kêu của các nàng nhóm hộ vệ xông tới, quản sự vội vã, rơi lệ đầy mặt quát: “Mau, mau mời đại phu, mau mời đại phu.”
Những từng thấy qua Vương Hoằng như , một đám thất kinh, tiếng thét chói tai, tiếng kêu dứt bên tai.
Lúc , Vương Hoằng khẽ quát: “Im lặng.”
Lúc , ngữ khí của yếu ớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-714-nguoi-von-phong-luu.html.]
Nhìn sắc mặt chuyển thành tái nhợt, quản sự quỳ mặt đất, run giọng hỏi: “Lang quân, lang quân, đây là chuyện gì? Là ai ?”
Trong phòng vẫn chỉ Vương Hoằng và Trần Dung, quản sự lời , thì ít về phía Trần Dung.
Vương Hoằng rũ mắt, thản nhiên : “Ngươi thấy ? Vết thương , tất nhiên là tự đ.â.m .” Chàng chuyển mắt các hộ vệ đầy phòng, nhẹ giọng : “Nếu cơ, ngươi tới xử lý vết thương .”
Hộ vệ , trầm giọng : “Thuộc hạ dám.”
Mê Truyện Dịch
Vương Hoằng thản nhiên : “Lại đây . Chẳng lẽ đại phu đến thì cứ để cho lang quân nhà ngươi đổ m.á.u đến c.h.ế.t ?”
Hộ vệ nghiêm nghị, lớn tiếng đáp: “Dạ.”
Khi nhanh chóng tiến lên, tỳ nữ lấy kim sang dược tới.
Trần Dung ở một bên, hộ vệ tay chân lanh lẹ rút kiếm khỏi vết thương, dùng tốc độ nhanh nhất bôi kim sang dược lên tấm vải, băng bó vết thương của Vương Hoằng.