Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mệnh lệnh thình lình thốt , Tú Cô cả kinh, vội vàng xác nhận, điều vẫn tự nhủ thầm trong lòng: Hai chữ nữ lang vẫn là cho phép mà.
Lúc , Vương Hoằng lạnh : “Chưa từng nghĩ đến việc gặp ?”
Tú Cô ngẩn ngơ, một hồi lâu mới lúng lúng túng : “Nô, nô .”
Mê Truyện Dịch
Vương Hoằng phất ống tay áo, giọng khôi phục sự ôn hòa: “Đi ngoài .”
Không vì , thấy lời lẽ ôn hòa của , Tú Cô cảm thấy hoảng hốt. Nàng thi lễ, khom lui về phía .
Đảo mắt, hai ngày trôi qua.
Lúc , Vương Hoằng khỏi hẳn, miệng vết thương mọc xong da non, thể từ từ dạo. Nghĩ đến qua hai ngày nữa thì cần uống thuốc nữa.
Vương Hoằng nghiêng dựa tháp, chậm rãi mở to mắt, gọi: “Truyền Tú Cô tới.”
“Vâng.”
Nửa khắc , Tú Cô xuất hiện ở mặt Vương Hoằng.
Vương Hoằng nghiêng đầu, theo động tác của , một lọn tóc rủ mặt , che giấu hai mắt trong suốt sâu thẳm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-723-nguoi-von-phong-luu.html.]
Thấy mở miệng, Tú Cô đang thi lễ thì thào : “Nàng thể bước nhỏ nếu nâng đỡ, miệng vết thương cũng mọc da non .” Lặng lẽ liếc Vương Hoằng một cái, thấy thần sắc bất động, nàng tiếp tục : “Mấy ngày nay dậy lúc sáng sớm thì nôn mửa. Mỗi ngày, nàng sẽ hỏi một bà đỡ về việc dưỡng thai sinh đẻ, nàng còn bảo nô báo cho nàng đổi ở bên ngoài.”
Tú Cô ngậm miệng.
Sau một lúc lâu, giọng thanh nhuận ôn nhu của Vương Hoằngtruyền đến: “Chưa từng nhắc tới ?”
……“Vâng.” Giọng của Tú Cô trầm thấp tới mức đáng thương.
Vương Hoằng tươi , chậm rãi lên, áo bào trắng theo gió tung bay.
“Đi thôi.” Giọng của lang quân rõ ràng mang theo ý , Tú Cô cảm thấy ngữ khí lạnh lẽo, mang theo chút phiền chán. Có điều cảm giác đảo mắt biến mất, khi lọt tai, giọng còn tăng thêm vài phần mềm mại ôn nhu: “Nhìn xem nàng thế nào.”
“Vâng.”
Dưới sự vây quanh của nhóm tỳ nữ, Vương Hoằng nhanh tới sân viện của Trần Dung.
Nhìn tẩm phòng lặng yên tiếng động, dừng bước chân, khi ngơ ngẩn một lúc, bước chân của Vương Hoằng nhanh hơn
Đảo mắt, bước cửa phòng.
Lúc Trần Dung đang đưa lưng về phía , vén rèm cửa sổ bằng lụa mỏng phong cảnh bên ngoài. Nàng mặc xiêm y đỏ rực như lửa. Bộ y phục lấp lánh rực rỡ trong nắng sớm.