Người Vốn Phong Lưu - Chương 724: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:42:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mái tóc mỹ nhân bồng bềnh như đang múa, y phục đỏ khiến dung nhan xinh như ngọc…… Nhìn ngắm như thế, Trần Dung da trắng như tuyết, tóc đen như mực, y phục như lửa, xinh diễm lệ kinh .

Trong lòng Vương Hoằng vốn ảo não, tại thấy nàng thì sự ảo não biến mất hết, chỉ còn mềm mại nơi đáy lòng.

Chàng đến gần nàng.

Chậm rãi đến phía nàng, Vương Hoằng vươn tay. Chàng ôm eo nhỏ của nàng, trong lúc Trần Dung thể tự kiềm chế mà run rẩy, thì nghiêng đầu chôn bên cần cổ nàng.

Mê Truyện Dịch

Ngửi thấy hương thơm chỉ thuộc về nàng, cảm giác sự tồn tại của nàng, giọng thầm thì chút buồn bực, chút tương tư của Vương Hoằng vang lên: “Sao đến thăm ?”

Bàn tay Trần Dung đang đặt lên bậu cửa sổ chậm rãi giơ lên, mới giơ lên, vô lực hạ xuống.

Rũ mắt, Trần Dung khẽ : “Ngày ở ngoài cửa, thấy Thất lang an bài…… Vốn chuẩn rời , cần gì tới gặp? Thấy chỉ chọc tương tư mà thôi.”

Vương Hoằng như thế, cánh tay ôm eo nàng càng thêm chặt, lạnh : “Nếu tương tư, thì đừng nên rời nữa.” Giọng vẻ nghiến răng nghiến lợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-724-nguoi-von-phong-luu.html.]

Trần Dung kinh ngạc vì thấy tức giận, nàng chậm rãi đầu.

Đối diện với gương mặt nàng, Vương Hoằng cảm thấy hoa mắt. Giờ phút sắc mặt Trần Dung trắng bệch như tuyết, hai mắt sáng ngời ướt át, diễm quang bức , đồng thời, sự yếu ớt cho thương tiếc.

Nàng chớp chớp lông mi thật dài, tay đặt bậu cửa sổ rốt cục giơ lên, v**t v* gương mặt : “Thất lang.” Giọng nhẹ mềm mại, mang theo nghẹn ngào.

Từ khi thấy hai mắt Trần Dung ướt át, Vương Hoằng đang nhíu mày cũng dần dần giãn . Giờ phút thấy giọng nghẹn ngào của nàng, nhoẻn miệng , vui vẻ đáp: “Uh.”

Trần Dung khàn khàn : “Ta, nên thế nào cho .”

Nàng nâng lên hai mắt lấp lánh lệ, si ngốc khẽ : “A Dung luyến mộ Thất lang lâu nhưng từ đầu đến cuối đều nghĩ rằng sẽ một ngày thể cùng Thất lang nắm tay.”

Môi nàng run run, nước mắt như trân châu chảy xuống hai gò má: “Thất lang, hôm nay cứng rắn rời thì còn thể……” Nếu một ngày, nàng quen với hạnh phúc với hưởng thụ mà cho nàng, còn cuộc sống sầu lo với hài tử mà chút lưu tình đẩy nàng , nàng thể chịu nổi?

Loading...