Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay, khó khống chế nhất chính là con tim của . Tình yêu nam nữ, rõ ràng là chuyện dễ dàng đổi nhất thế gian, nhưng Vương Thất lang đưa lời thề như thế. Chẳng lẽ, thật sự sợ một ngày bản sẽ hối hận sẽ oán thán ? Ngay cả về thấy một giai nhân tuyệt sắc, cũng coi như là đống xương trắng ?
Chậc chậc, lời thề như quả nhiên kinh hãi, khó thể tin.
Dũ Chí cũng nhảy lên chiếc thuyền con, : “Vương Thất lang đúng hề để đường lui cho .” Hắn nghiêng đầu đánh giá Trần Dung, nhỏ giọng thầm: “Ta đồng hành với phụ nhân một đoạn đường, so với các phụ nhân khác rõ ràng cũng chỉ mạnh mẽ hơn một chút, thể khiến Thất lang quan tâm đến ai khác như chứ?”
mà bọn họ hiểu cũng , hiểu cũng thế, lúc bọn họ tiến đến đều đáp ứng ước hẹn của , chứng cho hôn sự của . Bởi khi nghị luận thì đồng thời buông lỏng tâm tư, tiếng nhạc vang lên.
Tiếng nhạc vang vọng đầy trời, Trần Dung nghẹn ngào ngừng, rơi lệ đầy mặt Vương Hoằng ôm lòng.
Chàng ôm nàng đầu thuyền, khẽ hỏi: “A Dung từng mơ gả cho ?”
Trần Dung nghẹn ngào thành tiếng, đầu tiên là lắc đầu, đảo mắt, nàng nhớ tới một giấc mộng khác. Trong giấc mộng đó, nàng Vương Hoằng cưới hỏi đàng hoàng, thế nhân ca ngợi và nhân chúc phúc, khi đó nàng cũng rơi lệ đầy mặt ở trong mộng.
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-731-nguoi-von-phong-luu.html.]
Khi đó sở dĩ nàng thương tâm như thế là bởi vì nàng đang ở trong mộng, nàng cũng đó chỉ là giấc mộng thôi, một giấc mộng vĩnh viễn cũng cách nào trở thành hiện thực.
hiện tại, giấc mộng thành sự thật…… Không, so với sự thật còn hơn. Cưới hỏi đàng hoàng thì tính là gì? Trong mắt nhóm danh sĩ phong lưu kềm chế , nàng hiện tại chính là cưới hỏi đàng hoàng, chẳng những , còn thề với trời cao, với rằng đời kiếp , chỉ cần nàng mà thôi.
Chàng chỉ cần một nàng.
Trong ánh mắt ôn nhu của Vương Hoằng, Trần Dung gật đầu, khẽ : “Có từng mơ.”
“Trong mơ nàng vui mừng ?”
Trần Dung rơi lệ, nức nở : “Vui mừng, thể vui chứ?”
Vương Hoằng thoải mái cất tiếng to. Chàng cúi đầu cọ cọ lên tóc Trần Dung, vẻ đắc ý mặt thể che giấu.