Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AiF7oI7MZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Dung vội đầu về phía bên ngoài.
Chỉ thấy một một phụ nhân, hai tay bám chặt càng xe ngựa, để cho trong xe ngựa đẩy nàng . Phụ nhân gương mặt sạch sẽ, lóc đáng thương như hoa lê mưa, điều quần áo lấm đầy bụi đất, còn mấy chỗ rách nát, thoạt vô cùng nghèo túng.
Nàng rõ ràng là Trần Vi.
Ngồi ở trong xe ngựa là một thương nhân trung niên mập mạp, còn một phụ nhân, cùng với hai hài tử.
Trần Vi lóc tội nghiệp, thương nhân mập mạp chớp mắt một cái, cau mày phiền chán quát: “Ta quản ngươi tìm kiếm ai chứ, lăn xuống , lão phu cảm thấy phiền.”
Hắn kéo mạnh tay Trần Vi, đẩy nàng khỏi xe ngựa, nhưng kéo hai ba cái vẫn . Lập tức nhấc chân lên, đá mạnh Trần Vi một cái, nàng lăn hai vòng, ngã bãi cỏ ở bên cạnh quan đạo.
Trần Vi thật vất vả bò lên, lên tiếng lớn. Nàng rơi lệ, cẩn thận chà lau bùn đất dính mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-734-nguoi-von-phong-luu.html.]
Thấy nàng lúc còn bảo vệ dung nhan, phụ nhân thương cảm thở dài: “Nói chừng là xuất trong sạch, phu chủ, bằng…?”
Phụ nhân còn xong, thương nhân bật : “Cái gì mà trong sạch? Hơn mười ngày nay mỗi ngày nàng đều ở chỗ , thấy đoàn xe về phương bắc đều tiến đến. Lúc thì là Mạc Dương, lúc thì là Nam Dương, khi còn tới Lạc Dương. Bây giờ còn dám Thạch Mẫn là phu chủ của nàng . Phi, phụ nhân ngày đêm ở nơi hoang dã khẳng định là đồ đ* thóa. Thạch Mẫn tuy là gia nô Hồ, nhưng cũng là hán tử thiết huyết, y thể nữ nhân thế ? Vả , xuất của Thạch Mẫn huy hoàng nhưng hành vi của y vẫn khiến cho kính phục, sẽ để cho kẻ đ* thóa hủy hoại thanh danh .”
Mê Truyện Dịch
Phụ nhân , gật đầu, thu hồi ánh mắt thương hại.
Nhìn đoàn xe rời , Trần Dung về phía Trần Vi lóc, ngơ ngác : “Sao nàng đến mức ?”
Nàng Vương Hoằng, hỏi với giọng chút mất mát, cũng chút tang thương: “Phụ , gia tộc nàng còn ở đây, vì rơi tình cảnh ?”
Giọng thản nhiên của Vương Hoằng bay tới: “Nàng từng mượn danh nghĩa của để hại nàng.”
Chỉ một câu, Trần Dung hiểu rõ, chính là Vương Hoằng tay. Nàng ngẩng đầu lên .