Thượng tẩu xưng danh với gác cổng, khi lấy trúc bài đại biểu cho Trần phủ thì xe ngựa thuận lợi chạy trong phủ.
Lúc xe ngựa đến bên ngoài hành lang gấp khúc của Hoàn phủ, Trần Dung ngừng , với Thượng tẩu: “Tẩu, ngươi chờ trong đó, nếu Vương Thất lang ngoài thì cho . Người kỳ thật thích xã giao, khẳng định sẽ thôi, tẩu cần lưu ý.”
“Vâng.”
Thượng tẩu , hai tay Trần Dung vịn lan can, cúi đầu, lẳng lặng phía hành lang gấp khúc. Nơi đó hồ nước gợn sóng, một mảnh xanh biếc, ảnh ngược của trời lung linh mặt hồ.
Cũng qua bao lâu, tiếng bước chân chạy tới, chỉ chốc lát, Thượng tẩu đến phía nàng, thấp giọng : “Nữ lang, quả như dự liệu, Vương Thất lang đến cây cầu phía nam ở bên .”
“Được , ngươi lui .”
Thượng tẩu lui , lão vài bước, chần chờ đầu về phía Trần Dung, : “Nữ lang, vì vội vàng như thế? Sao hẹn đến Vương phủ cầu kiến?”
Trần Dung ngẩng đầu lên, tinh quang, hai mắt của nàng tối tăm: “Tẩu, ngươi , nhóm danh sĩ luôn nghĩ rằng tùy hứng mà việc, nếu gặp thì cứ thế mà thực hiện. Nếu nhẫn nại, hẹn ước thời gian, sẽ trở thành hai chữ ‘cố ý’.”
Thượng tẩu kinh ngạc nàng, vẻ mặt hồ đồ.
Trần Dung lắc đầu, bước về phía .
Tiếng guốc mộc vang lên, âm thanh vẻ đặc biệt trong trẻo, qua giống như âm nhạc.
A Dung bước , chân nhẹ nhàng như múa. Có lẽ là bởi vì trong lòng thả lỏng, bước chân của nàng cũng khoan khoái.
Trong tiếng guốc mộc, nàng giẫm lên ánh , dọc theo con đường quanh co khúc khuỷu.
Sau khi rẽ ngoặt một cái, nàng dừng chân, thấy một nam nhân tuấn mỹ đang dựa lan can, nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu nàng.
Chính là Vương Hoằng.
Trần Dung đột nhiên thấy Vương Hoằng, hai mắt khỏi sáng ngời.
Nàng vội vàng dừng bước, lui về phía một chút, thi lễ với , cất cao giọng trong trẻo: “Thất lang ? Trần thị A Dung chờ quân lâu.”
Dưới ánh trăng, hai mắt của Vương Hoằng sáng ngời giống như vì bầu trời. Chàng chắp hai tay lưng, lẳng lặng đánh giá Trần Dung, nhẹ : “Nàng cố ý vì gặp mà đến?”
“Vâng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-75-nguoi-von-phong-luu.html.]
“Cũng cần Hoàn phủ đồng ý, cứ thế hẹn mà đến, tự chờ đợi?”
“Vâng.”
Vương Hoằng ha ha , khóe môi cong lên, : “A Dung, đây giống tác phong của nàng.”
Trần Dung , nét mặt nàng bình thản, nhẹ nhàng : “ , hôm nay A Dung thể buông một khúc mắc .”
Mê Truyện Dịch
“Vậy , buông cái gì ?”
Vương Hoằng hứng thú nàng chăm chú.
Trần Dung ngẩng đầu lên.
Nàng lẳng lặng , trong bóng đêm, hai mắt của nàng thực sáng ngời.
Nhìn nam nhân trời vẫn phiêu nhiên như thần tiên, Trần Dung lên một bước, thận trọng vái chào thật sâu, cất cao giọng : “A Dung giờ phút tiến đến gặp qua Thất lang, là chuyện .”
Lúc đây, Vương Hoằng hỏi nàng, chỉ lẳng lặng , ánh mắt thâm thúy khó hiểu.
Trần Dung cúi đầu, vái chào gập , tiếp tục : “A Dung đến thành Nam Dương, trong lúc vô ý trong yến tiệc mời Nam Dương vương, tộc bá Trần Nguyên của sẽ đưa tới thất cho lão .” Nàng cắn môi, giọng vốn trong trẻo chuyển thành khiếp nhược: “A Dung tự , phụ ở đây, chỉ là một nữ tử mồ côi, để dựa , để cầu xin. Nếu tộc bá thực sự đuổi ngoài, ngoại trừ cái chết, cũng còn con đường nào nữa.”
“Vì thế, nàng nghĩ tới , mượn thoát khỏi Nam Dương vương, vì thế ở mặt nàng tấu khúc Phượng Cầu Hoàng tặng ?”
Không vì , giọng của Vương Hoằng đạm mạc lạnh lùng.
Trần Dung lắc đầu.
Vương Hoằng ngẩn , nhíu mày.
A Dung , chỉ cúi đầu : “Thất lang chính là thần tiên nơi thế gian, phong thái siêu quần. Lần đầu A Dung gặp quân, tim đập khó thể tự áp chế. Ngưỡng mộ đúng là thành tâm thành ý.”
Nàng tới đây khổ: “Tất nhiên, nếu sự kiện Nam Dương vương , lẽ cả đời của A Dung cũng sẽ với quân những lời đó, tấu thủ khúc đó. Có lẽ, ngay cả khi quan tài, hồn về tha hương, tóc bạc trắng xoá, con cháu đầy đàn, lang quân cũng sẽ , một nữ lang tục diễm như Trần thị A Dung cũng từng đối với Thất Lang tâm ý như thế.”
Nàng dần dần cúi đầu xuống, run giọng : “Thân phận của Trần Dung thấp hèn, tính tình tục tằng chịu nổi. Biết Thất lang độ lượng rộng rãi khoan dung nên lợi dụng điều để biểu đạt nội tâm, cầu mong thể thoát khỏi an bài của gia tộc.” Nàng dừng một chút, giọng càng khiếp nhược: “Mặc kệ tình ý của A Dung đối với lang quân là thật là giả, thời khắc chuyện đó, động cơ của A Dung cũng là đơn thuần mà thật sự vì thoát khốn. Sau đó lang quân hỏi, A Dung suy nghĩ mãi thôi. Vì việc , A Dung vẫn canh cánh trong lòng, đêm nay cố ý tiến đến, đó là mong Thất lang khoan thứ.”