Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LVWYnJ7HL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tùy ý khoác ngoại bào, Nhiễm Mẫn bước dục điện. Chỉ chốc lát, Trần Vi thấy mệnh lệnh trầm thấp truyền đến: “Chuẩn một chút, ngày mai lên đường.”
Ngày mai lên đường?
Trần Vi kinh hãi: Thành Kiến Khang thật mà, phú quý yên , nàng trở về nơi hoang vu nhanh như .
Nàng vội vàng , phía Nhiễm Mẫn gọi: “Phu chủ?” Giọng của nàng ôn nhu mà lấy lòng: “Phu chủ còn nhiều việc ? Cần gì sốt ruột ?”
Lúc nàng quẳng lời cảnh cáo của Trần Dung dặn bọn họ nên nhanh chóng rời đầu. Trên thực tế, Nhiễm Mẫn gặp nguy hiểm thì cũng liên quan nhiều đến nàng ?
Nhiễm Mẫn từ từ đầu .
Trong bóng đêm, ánh mắt y nàng chăm chú vô cùng lạnh lùng, giống như một xa lạ, cũng giống như, nàng suy nghĩ cái gì, trong lòng y đều hiểu rõ.
Dưới ánh mắt , Trần Vi cảm thấy hoảng hốt, đầu nàng cúi thấp đến tận ngực.
Mê Truyện Dịch
Nhiễm Mẫn nàng chằm chằm, lạnh lùng : “Ngươi cần cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-751-nguoi-von-phong-luu.html.]
Dứt lời, ống tay áo của y vung lên, nhanh về phía .
Trần Vi ngây một lúc mới phản ứng , nàng vội vàng đuổi theo vài bước, vội vàng gọi: “Phu chủ, phu chủ…” Mới gọi hai tiếng, nàng dừng bước chân, tim đập nhanh: Mặc kệ lời lung tung của Nhiễm Mẫn hàm nghĩa gì nhưng rõ ràng y ghét cay ghét đắng . Thân là một thất, phu chủ chán ghét thì đó là chuyện khó thể vãn hồi.
Nghĩ đến đây, đáng nàng rơi khủng hoảng, nhưng nàng vẫn bình tĩnh. Chẳng những bình tĩnh, nàng thậm chí còn thở dài nhẹ nhõm: Nếu miễn cưỡng theo y, chừng y vứt bỏ ở nơi hoang vu nào đó, bao giờ để ý đến nữa. Ta ở thành Kiến Khang, nơi phụ , còn nhiều quý tộc.
Ngày hôm , Nhiễm Mẫn rời .
Trần Vi theo.
Nàng về bên cạnh phụ , khi phát hiện phụ gia tộc đuổi , nàng vội vàng chạy về gia tộc. Dù nàng cũng là nữ nhi Trần thị, đến , gia tộc hề Nhiễm Mẫn chán ghét nàng nên vẫn đối xử với nàng khách khí.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Sau đó, Trần Dung bệ hạ ưu ái, ban cho chức quan. Kế tiếp, Trần Dung Vương Hoằng mang theo tới thành Nam Dương, rơi tay Hồ.