Người Vốn Phong Lưu - Chương 768: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:47:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6v53KHZz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bé mới đến đây, thiếu niên trừng mắt một cái, quát khẽ: “Câm miệng!”

Hài đồng Đại quát mắng, sợ tới mức mím chặt cái miệng nhỏ.

Mê Truyện Dịch

Vương Khối thấy chút buồn , đảo mắt trong lòng cả kinh, khỏi hỏi: “Phụ mẫu các sinh thêm một ư?” Không bọn họ hợp ? Không , Thất thúc nảy sinh bất mãn với thê tử xuất hèn mọn ?

Mắt to ngập nước của hài đồng chuyển một vòng, Vương Khối một hồi lâu, về phía Đại nhà , môi vẫn mím chặt, dám gì khác nữa. Hài đồng ở phía bên cũng vẻ mặt giống y như đúc, khi Vương Khối , bé gục đầu, bộ dạng cực kỳ nhu thuận lời.

Tạ Uyển ở giữa đội ngũ, vẫn dựng thẳng lỗ tai lên lắng , đến đó, lòng của nàng càng bất an hơn. Đáng tiếc tuy rằng nàng sốt ruột, nhưng cũng tiện mở miệng.

Đi vài bước, đám Vương Khối bắt đầu thở hồng hộc, ba hài tử tinh thần sáng láng, nhẹ nhàng. Nhìn bọn họ, trong đám truyền đến tiếng thầm của một tỳ nữ: “Khoẻ mạnh như , nào nửa phần phong tư quý tộc chứ? Lang Gia Vương Thất cũng chỉ như thế mà thôi.”

Lúc thành Kiến Khang đặc biệt yêu thích vẻ yếu ớt như lây bệnh truyền nhiễm. Các thiếu niên thiếu nữ trắng trẻo yếu đuối thể gió, từng bước suyễn ba bước nhược, thật sự tôn vinh. Cho nên ý tứ của tỳ nữ chính là trách sức khỏe của ba hài tử quá .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-768-nguoi-von-phong-luu.html.]

Tuy rằng lời nàng nhỏ nhưng nhẹ nhàng truyền tai .

ai để ý tới. Thiếu niên tuyệt mỹ khẽ nhếch khóe môi, lộ tươi trào phúng, đầu .

Đi tới một khắc, thở hồng hộc, đám Vương Khối kiệu leo núi mà nhóm hộ vệ sớm chuẩn , để bọn họ nâng đỡ.

Lại hơn nửa canh giờ, mắt vẫn là núi rừng xanh um tươi . Một gốc đại thụ cần mấy vòng ôm, lá cây xanh tươi che chắn ánh mặt trời, cũng chặn gió núi, khiến trong rừng chút oi bức.

Bất tri bất giác, những khách nhân nuông chiều từ bé bắt đầu đổ mồ hôi như mưa, chật vật chịu nổi.

Vương Khối nhịn hỏi: “Xưa nay các đều ở trong núi rừng ?”

Thiếu niên tuyệt sắc đầu, da thịt trắng trẻo hề đổ chút mồ hôi. Mắt phượng hẹp dài thoáng , khi cho chúng nữ khỏi tim đập nhanh, thiếu niên nhếch bạc môi, nhẹ giọng : “ .” Cậu chỉ chỗ sâu trong rừng cây tới điểm cuối, : “Nhà của ở đó. Phụ cùng mẫu thể khoẻ mạnh, mỗi ngày đều mang theo chúng qua sơn đạo. Lúc nào nhanh thì mất ba bốn canh giờ, khi chậm thì mất năm canh giờ.”

Loading...