Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Khối trả lời: “ mà Thất thúc thích.”
Một lời thốt , sắc mặt Tạ Uyển tái nhợt.
Vương Khối chú ý rằng bên cạnh vui, nàng vẫn đang ngơ ngác ngắm Trần Dung thong thả bước đến, xinh cho ngứa ngáy trong lòng, : “A Uyển, mặc dù tỷ , nhưng so với nàng thì vẫn bằng. Tỷ xinh nhưng nàng khiến cho tâm ngứa ngáy.”
Nàng cách nào hình dung vẻ câu hồn yêu dã , suy nghĩ nửa ngày chỉ thể mấy chữ đó
Mê Truyện Dịch
Tạ Uyển phản bác, nhất thời thể thốt nên lời.
Ngay khi hai , một áo trắng như thần tiên, một mặc y phục đỏ rực như yêu nữ sóng vai bước đến, khuynh đảo tất cả , đột nhiên, ở phía đầu bọn họ đồng thời truyền đến hai tiếng thét chói tai: “Tránh !”
“Mau mau tránh !”
Tiếng thét chói tai đến quá đột ngột, hơn nữa vang lên ngay đỉnh đầu hai . Trong lúc cả kinh, tiếng huýt sáo của Vương Hoằng im bặt, cây tiêu trong tay Trần Dung cũng rơi xuống đất, bọn họ đồng thời ngẩng đầu lên.
Mới ngẩng đầu lên một nửa, chỉ thấy hai bóng đen như giống như hai đá tảng rơi thẳng xuống từ cây!
Nơi bọn nó rơi xuống đúng là chỗ của Vương Hoằng và Trần Dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-776-nguoi-von-phong-luu.html.]
Bọn nó rơi xuống nhanh.
Vương Hoằng vốn luyện võ, chỉ thể trợn to mắt ngây ngốc hai nhi tử rơi xuống, Trần Dung thể tránh nhưng nàng thể tránh.
Vì thế, chỉ hai tiếng “Bịch, bịch”, hai tiểu tử nặng nề ngã xuống đất. Trước khi hai kịp phản ứng, hai tiểu tử đặt phịch m.ô.n.g lên lưng bọn họ.
Vương Khối và Tạ Uyển phắt dậy, trợn mắt há hốc mồm mà hai còn như thần tiên hiện tại ngã nhào lấm bùn, mà lưng của mỗi còn một đồng tử đè lên đó!
Ngẩn ngơ một lúc, Vương Hoằng túm lấy đứa nhỏ ở lưng, thuận tay lật nó , đánh vài cái thật mạnh lên m.ô.n.g nó.
Tiếng vang thanh thúy, vô cung hùng hậu.
Tiểu tử khác lưng Trần Dung đầu tiên là ngẩn ngơ, ngay lập tức nó hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, vội vã chạy ngoài, đảo mắt thấy bóng dáng .
Vừa đánh vài cái, m.ô.n.g tiểu tử trong tay Vương Hoằng xanh tím ửng hồng, nó nước mắt lưng tròng, hâm mộ trốn xa, há to miệng, òa lớn.
Vương Hoằng lạnh lùng hỏi: “Còn mặt mũi mà lóc ?”