Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5AiF7oI7MZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương Túc thút thít, lau nước mắt biện bạch: “Quân tử sợ phạt mà sợ bất công.”
Ý nó là đánh thì cứ đánh, nhưng cũng thể chỉ đánh mỗi nó.
Vương Hoằng lạnh : “Các ngươi là cùng chung hoạn nạn ? Sao lúc phản bội đứa ?”
Vương Túc đỏ hồng mắt, đáng thương Trần Dung, nức nở : “Phụ giáo huấn , là nhi tử thông minh, nhi tử nên đoạt vị trí của A Lăng, rơi lưng của mẫu .”
Nhìn vẻ đáng thương gương mặt phấn nộn của tiểu tử , lời biện giải của nó, Trần Dung cảm thấy buồn . Nàng vội vàng nghiêng đầu , nó.
Vương Hoằng hừ mạnh một tiếng, quát: “Trận đòn roi , hỗn tiểu tử cũng trốn thoát !”
Vương Túc , mắt to chớp chớp, trong ánh mắt ngập lệ sự do dự, hiển nhiên nên vui sướng khi khác gặp họa, là nên tiếp tục lóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-777-nguoi-von-phong-luu.html.]
Vương Hoằng thấy bộ dạng của nó thì hừ mạnh một tiếng, kéo quần đứa nhỏ lên, nghiến răng nghiến lợi : “Ta thực hối hận, nên sinh ba tiểu tử hỗn đản !”
Vương Túc nhanh chóng đầu về phía phụ , lệ vẫn còn vương mặt, mắt to chớp chớp, cất giọng non nớt hỏi: “Phụ , là sinh chúng con ?”
Câu hỏi thốt , từ gốc cây một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn ló , nó hé miệng vội kêu lên: “Đừng phụ , rõ ràng là mẫu sinh chúng , phụ đang tranh công của khác đó!”
Thấy Vương Hoằng tức giận đến nghẹn lời, Trần Dung vội liên thanh : “Người sinh các con là phụ cùng mẫu .”
Nàng đứa nhỏ dây dưa tiếp về vấn đề , đầu tiểu tử ló đầu khỏi gốc cây, vẫy vẫy tay, ôn nhu : “Lăng nhi mau tới đây nhận phạt .” Dừng một chút, nàng chậm rãi : “Hiện tại thì chỉ đánh thôi. Nếu thì…”, tiểu tử còn chờ nàng hết lời vội vàng như miễn tử chạy tới. Nó chạy đến mặt Vương Hoằng, tự c** q**n xuống, tr*n tr**ng dựa gốc cây, cất giọng non nớt kêu lên: “Lăng nhi mạo phạm phụ , tiến đến nhận phạt!”
Mê Truyện Dịch
Nó đối diện với nụ lạnh của Vương Hoằng.
Nhìn thấy phụ tựa hồ bình tĩnh trở , Vương Lăng kinh hãi, nó xoay , lao về phía ôm đùi Vương Hoằng, non nớt kêu lên: “Phụ , phụ , con thực sai lầm . Vừa con thấy phụ mặc áo trắng như tuyết, phong tư tuyệt vời, nên với A Túc, đẩy phụ ngã sấp mặt một cái xem thế nào.”