Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6v53KHZz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng tử 6 tuổi thoáng qua , nhà , chớp mắt to : “A Lăng, lông mày của giống kiếm quá, giống như hình lá liễu của chúng .”
Một đồng tử khác cũng so sánh, cuối cùng nó dùng sức gật đầu, với vẻ thương cảm: “Lông mày của quá, giống như chúng còn hơn của mẫu .”
Lời đồng tử dứt, Vương Hoằng nặng nề lệnh: “Những lời thế về đừng nữa.”
Mê Truyện Dịch
Hai đồng tử trăm miệng một lời hỏi: “Vì ?”
Giọng Vương Hoằng đạm mạc mà lạnh lùng: “Không chút hứa hẹn gì cả?”
Vương Lăng mặt quỷ với phụ , hì hì : “Phụ cần con cũng , phụ là đang thương tâm mà. Thật vất vả sinh một hài tử oai hùng, nhưng tiếc rằng đây là tiểu cô.”
Nó xong, ngay lập tức cảm thấy trong thư phòng lạnh lẽo thấu xương, hai đồng tử tâm ý tương thông, đồng thời cúi , lắc nhảy vọt ngoài thư phòng.
Hai tháng .
Trần Dung sinh đẻ xong, bởi vì thể chất vốn nên cũng kiêng cữ nghỉ ngơi thỏa.
Người một nhà chuẩn xong xuôi thì xe ngựa, mang theo hai mươi mấy hộ vệ khỏi Nam Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-803-nguoi-von-phong-luu.html.]
Giang Nam sơn thủy, trong sự mềm mại vẻ mơ màng, trong vẻ mơ màng mang theo vài phần tình ý. Đoàn xe vội mà chạy , ngắm phong cảnh, giọng mềm mại, ngắm thanh sơn lưu thủy, thật sự tràn ngập hứng thú.
Bởi vì hài tử còn nhỏ, Trần Dung lo lắng nên cùng với nhũ mẫu một xe để chăm sóc nữ nhi.
Nghe tiếng líu ríu kêu lên vui mừng của hai nhi tử, thanh sơn càng ngày càng gần, Trần Dung hé môi , nhẹ giọng : “Lúc , cảm thấy sợ hãi nữa.”
Hai đồng tử tò mò về Kiến Khang lâu, vẫn thúc giục chạy , hơn nữa thể chất của bọn nó nên thể chịu chút gian khổ. Chỉ nửa tháng, bọn họ tới Như thành.
Qua Như thành, đó là Kiến Khang.
Thăm chốn xưa, đấu lạp hai mắt Vương Hiên lóe sáng.
Lúc đúng là buổi trưa, hai của đang ngủ, bộ đội ngũ cũng vẻ im lặng hơn.
Chậm rãi, đoàn xe tới nơi mà Vương Hiên chịu khổ.
Vội vàng đè chặt đấu lạp, Vương Hiên vốn kéo rèm xe xuống, nhưng nghĩ tới lời phụ răn dạy nên cố gắng kìm nén xúc động.
Có điều tay đang đặt đùi chậm rãi nắm lấy sáo ngọc, nắm chặt, hồn nhiên coi cây sáo trở thành binh khí.