Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hộ vệ của Văn công chúa chằm chằm bên một lúc, cuối cùng ai dám xông lên chất vấn. Bọn họ nhỏ nâng Văn công chúa đặt lên xe ngựa, vội vàng chạy về phía hoàng cung.
Bọn họ , Vương Hoằng đầu , thản nhiên liếc nhi tử đội đấu lạp lên nữa, khóe miệng cong lên.
Trần Dung Vương Hiên, hai mắt nàng híp , hạ giọng : “Một chiêu giương đông kích tây thật !”
Được mẫu khen ngợi, Vương Hiên ngạo mạn đè đấu lạp xuống, thản nhiên hỏi : “Mẫu cần gì rõ như ? Sao Hiên nhi rõ chứ?”
Tiểu tử , thật đúng là diễn trò thành nghiện ! Trần Dung liếc trắng mắt, nhưng vẫn nhịn mà vui vẻ trong lòng.
Trong những vây quanh chỉ thái giám cẩn thận xem xét bốn phía, nghiêm túc đánh giá vẻ mặt của .
Trên gương mặt béo trắng của chút tăm tối.
Quay đầu , thoáng qua nhóm mỹ nhân trang điểm xinh , lặng lẽ lòng đánh giá Vương Hoằng giễu cợt đùa huyên náo, thái giám cảm thấy cả kinh, việc sợ là dễ dàng như !
Lúc đoàn xe bắt đầu chạy Ô Y Hạng.
Ô Y Hạng, nơi ở của tử Vương thị Tạ gia, giống như tiếng phượng kêu trong trẻo, cách xa mười dặm tỏa hương.
Ô Y Hạng sinh vô tử kinh tài tuyệt diễm, vô danh sĩ phong lưu siêu tuyệt. Ngay cả ngươi cách xa ngàn dặm, chỉ cần ngươi là Tấn thì sẽ về nó, hướng tới nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-815-nguoi-von-phong-luu.html.]
Mê Truyện Dịch
Trần Dung từng tới đây.
Khi gả cho Vương Thất, cũng từng danh chấn thiên hạ nhưng nàng vẫn tư cách, cũng từng mời đến đây.
Đến tận giờ phút .
Nhìn con đường rải đá thấp thoáng hàng cây rậm rạp, thế gia ngàn năm bao phủ tường vây, hai tay Trần Dung bấu chặt .
Lúc , một giọng ôn nhu truyền đến: “A Dung.”
Là giọng của Vương Hoằng.
Trần Dung còn ngẩng đầu lên tươi , khi nàng ánh mắt mị diễm mang theo một chút khẩn trương.
Trượng phu của nàng vốn các đại gia tộc và nhóm danh sĩ vây quanh hỏi han, nhưng một khắc cảm giác tâm tư của nàng nên mặc kệ những đó, đến bên cạnh nàng.
Trần Dung liếc các nhân vật quý tộc nổi tiếng một cái, còn mở miệng, Vương Hoằng với giọng ôn nhu như nước: “Đừng vội khẩn trương.”
Chàng mỉm nhỏ: “Bọn họ cũng như nàng! Phụ nhân nơi đó dù mặc hoa phục đầy văn thơ kinh thế cũng còn lâu mới bằng nàng. Không cần để ý.”