Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng đang mở miệng, chỉ Trần Dung kinh hỉ kêu lên: “Bọn nó đến .”
Nàng lấy tay áo che miệng, đỏ hốc mắt khàn khàn kêu lên: “Mấy thằng nhóc giờ mới đến! Quân nhi, con cứ đánh cho mỗi một quyền, mẫu giáo huấn một phen!”
Lời của Trần Dung dứt, Vương Hoằng khẽ hừ một tiếng. Nhận sự bất mãn trong giọng của trượng phu, Trần Dung vội vàng che miệng .
Trên quan đạo, cát bụi cuồn cuộn, tiếng vó ngựa chạy vội rầm rập như sấm, là càng ngày càng gần.
Mê Truyện Dịch
Cát bụi bốc lên tận trời, từ góc độ của Trần Dung chỉ thể thấy cờ xí một chữ ‘Vương’ lớn, về phần lĩnh quân là nào, thì thấy rõ cho lắm.
mà ở chỗ xuất hiện cờ xí của Vương thị, ngoại trừ ba nhi tử của Vương Hoằng thì chắc cũng còn ai khác
Khi đội ngũ càng ngày càng gần, tim Trần Dung đập càng ngày càng gấp, nàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé ở một bên. Qua một lúc lâu, một giọng trong trẻo lạnh lùng dùng ngữ khí chút để ý nhắc nhở nàng: “Mẫu , nắm tay con đau quá.”
Quân nhi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-849-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung cả kinh, nàng vội vàng buông tay, đầu , nàng trông thấy vết xanh tím bàn tay mũm mĩm trắng trẻo của nữ nhi.
Nhìn dấu vết xanh tím ghê , Trần Dung vội đau lòng, nhịn thầm oán: “Quân nhi, con sớm kêu lên?”
Vương Quân ngẩng đầu liếc về phía mẫu , sóng mắt lưu chuyển lạnh lùng, bé trả lời: “Nữ nhi sẽ chủ thiên hạ, chút đau đớn tính là gì?”
Lời của nữ nhi dứt, Trần Dung nhỏ giọng nhắc nhở bé: “Quân nhi, con là một nữ nhi, nữ nhi lớn lên lập gia đình, nào suy nghĩ rong ruổi thiên hạ?”
Nàng xong, Vương Quân nghiêng đầu, gương mặt tuấn dật mỹ như pho tượng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, cất giọng trong trẻo: “Ngày thấy nhóm thúc thúc nhàn thoại, là bệ hạ năm đó từng ban cho mẫu mấy vị mĩ thiếu niên, về nữ nhi sẽ học theo mẫu , lấy phu, chỉ cưới phu thôi.”
Lúc , lời Vương Quân thốt , Vương Hoằng bỗng nhiên đầu, bình tĩnh, lạnh lùng trừng mắt hai mẫu tử.
Dưới ánh mắt chăm chú của , hai đều cúi đầu. Một hồi lâu, Vương Hoằng xoa thái dương, nhẫn nhịn lửa giận mà gầm nhẹ: “A Dung, nàng dạy dỗ nữ nhi thật !”
Chàng trừng mắt nữ nhi như tiên đồng, đột nhiên cảm thấy vô lực, nhi tử của Vương Hoằng một đứa nào bình thường chứ?