Người Vốn Phong Lưu - Chương 855: Người Vốn Phong Lưu

Cập nhật lúc: 2025-08-08 05:58:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Dung vội vàng gật đầu, dùng sức gật đầu, trong lòng âm thầm kêu khổ: Nàng cũng chỉ hoài nghi một chút, Hiên nhi trưởng thành sẽ trông như thế nào?

Vương Hiên thấy mẫu tội nghiệp nên khẽ hừ một tiếng, quyết định buông tha nàng.

Khi còn nhỏ, Vương Hiên thông minh đa tài, giống như phụ , luôn lo lắng cho mẫu , luôn âm thầm thu xếp việc. Vì thế với thói quen , ở bên Trần Dung bớt sự kính sợ, giống bằng hữu hơn là giống mẫu tử.

Giáo huấn mẫu một phen, thấy nàng thành thật nhận sai, Vương Hiên khẽ hừ một tiếng, cúi đầu, gác mặt bên gáy nàng: “Mẫu , hận nhất cho là kẻ đoạn tụ.”

Cậu với giọng oán giận: “Phụ lo lắng đúng mà, điều nên nhất đó là lớn lên giống như mẫu .”

Mê Truyện Dịch

Trần Dung với vẻ ôn nhu: “Mẫu cũng cố ý mà.”

Vẻ mặt nàng đau khổ, nàng thì thào : “Bốn các con phụ đều lòng. từ khi sinh , phụ con chấp nhận , cũng ngắm sơn thủy nữa.”

Vương Hiên chê : “ , một hài tử oai hùng, trời xanh cho một hài tử oai hùng, tiếc rằng đó là nữ nhi. Đương nhiên chấp nhận .”

Tuy rằng nhạo nhưng thấp giọng, rõ ràng là để phụ đang giục ngựa chạy bên ngoài thấy.

Hai mẫu tử , thời gian cũng trôi qua nhanh. Sau nửa canh giờ, cặp song sinh chơi mệt, bọn họ giục ngựa đây. Vương Túc giơ hai tay, ném trong lòng Vương Hiên trong xe ngựa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-855-nguoi-von-phong-luu.html.]

Vương Hiên tiếp nhận, cúi đầu, đối diện với đôi mắt đen láy trong veo như nước của . Bé đối mặt với Đại , hiển nhiên diện mạo của chấn động, vươn bàn tay nhỏ bé xoa mặt .

Vừa xoa mặt Đại , Vương Quân chớp mắt to một cách tò mò. Một hồi lâu, bé cọ cọ vạt áo , vòng ôm cổ Vương Hiên.

Lúc , Trần Dung cũng vươn tay qua.

Vừa duỗi tay , tay oa nhi ôm Vương Hiên càng thêm chặt, bé buồn bực kêu lên: “Không cần mẫu .”

Trần Dung :“Quân nhi, Đại con mệt mỏi, vẫn để mẫu bế .”

“Không cần.”

Vương Quân trả lời, vươn tay xoa mặt Đại , đột nhiên, bé với giọng nghiêm túc: “Đại , gả cho .”

Lời thốt , xung quanh trở nên yên tĩnh.

Trần Dung kêu lên: “Quân nhi chớ bậy, đây, để mẫu bế.”

Loading...