Trần Dung cả kinh, vội vàng dùng tay áo lau nước mắt, nhẹ giọng trả lời: “Không .”
Vương Hoằng khẽ .
Nghe thấy tiếng của , Trần Dung căm tức, nàng hỏi với vẻ hung tợn: “Chàng cái gì?”
Vương Hoằng nhẹ : “Ta từng nghĩ rằng tâm của Trần thị A Dung như hồ sâu.”
Trần Dung ngẩn , một lúc lâu, nàng mới : “Lúc may mà …… Ân cứu mạng của , đời Trần Dung tất sẽ báo!”
Vương Hoằng ngẩn . Một hồi lâu, giọng vẻ kinh ngạc của truyền đến: “Ân cứu mạng? Nàng chuẩn tự sát ?”
Trần Dung đáp.
Trong tiếng bánh xe lạo xạo, chỉ “xoạt” một tiếng, rèm xe của nàng vén lên, ánh sáng, gương mặt tuấn mỹ, khí chất thần bí cao xa của Vương Hoằng xuất hiện ở mặt nàng.
Chàng Trần Dung chăm chú. Ánh mắt thẳng của khiến cảm thấy nóng nực, Trần Dung nghiêng đầu né tránh.
Vương Hoằng nàng, khẽ hỏi: “Nam Dương vương khó thể chịu nổi đến thế ?”
Trong bóng đêm, Trần Dung khe khẽ gật đầu trong đêm đen, nàng thản nhiên : “Cái loại nam nhân , đương nhiên thể chịu đựng .”
Hai mắt Vương Hoằng phát sáng, sóng mắt lưu chuyển: “Nàng sợ c.h.ế.t ?”
Trần Dung buông rủ hai mắt: “Sợ, nhưng một việc so với cái c.h.ế.t còn đáng sợ hơn.”
Vương Hoằng nàng chăm chú. Sau một lúc lâu, nhẹ giọng : “May mắn tới kịp.” Dứt lời, kéo rèm xe xuống.
Khi rèm xe thả xuống, Trần Dung đầu, về phía bóng dáng cao to của nam nhân ánh sáng nhàn nhạt của tinh quang.
Lập tức, khí trở nên trầm tĩnh.
Cũng qua bao lâu, Vương Hoằng khẽ gọi: “Trần thị A Dung.”
“Vâng.”
Chàng dừng một chút hỏi: “Nàng thật sự thích ư?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-von-phong-luu/chuong-96-nguoi-von-phong-luu.html.]
Trần Dung ngẩn ngơ, môi nàng mấp máy một chút, chậm rãi trả lời: “Nam nhân như , mấy nữ nhân thích đây?”
Vương Hoằng chuyện nữa.
Trong tiếng bánh xe lăn , giọng của xa phu từ bên ngoài truyền đến: “Tới Trần phủ .”
Mê Truyện Dịch
Nhanh như ? Trần Dung đang thất thần liền bừng tỉnh, nàng vội vàng vén rèm xe.
Lúc , trong xe ngựa đối diện truyền đến tiếng nhỏ của Vương Hoằng: “Trở về , nhớ rõ ai hỏi thì cân nhắc hẵng đáp lời.”
Trần Dung đáp ứng một tiếng, nhảy xuống xe ngựa. Nàng xoay , hướng tới đại môn Trần phủ. Đang , Trần Dung dừng chân. Nàng chậm rãi xoay . Trong bóng đêm, hai mắt của nàng sáng ngời. Nàng cỗ xe ngựa , bóng loáng thoáng trong xe ngựa chăm chú. Đột nhiên, Trần Dung một bước xa về phía đó, nàng vén rèm xe lên, lẳng lặng vặn chạm ánh mắt của Vương Hoằng.
Trần Dung . Nàng mím môi run rẩy, một hồi lâu, nàng đột nhiên lui phía một bước, vái chào thật sâu, run giọng : “Ơn nghĩa ngày hôm nay, Trần Dung khắc trong tâm khảm.” Dừng một chút, nàng ngẩng đầu về phía gương mặt tuấn mỹ trong ánh đèn lồng lay động. Nàng chớp chớp đôi mắt ướt át, chậm rãi hé môi . Nụ thật sự rạng rỡ. Trong ánh mắt chút kinh ngạc của Vương Hoằng, Trần Dung : “Vương Thất lang, nếu là Lang Gia Vương thị, dù thế nào cũng sẽ quấn quít lấy , khiến thể cưới .” Nói tới đây, nàng khanh khách, vung ống tay áo, xoay rời .
Đi năm bước, phía lưng nàng truyền đến giọng ôn nhu tao nhã của Vương Hoằng: “Trần thị A Dung.”
Trần Dung ngừng chân, xoay , vội vàng đầu về phía , trong ánh mắt lấp lánh chờ mong ngay cả chính nàng cũng .
Vương Hoằng nàng chăm chú, nhếch miệng lộ hàm răng tuyết trắng, chậm rì rì : “Nhớ kỹ, nàng nợ năm ca kỹ đó.” Dứt lời, buông rèm xe, khẽ quát một tiếng: “Đi thôi.”
Xe ngựa dần xa.
Trần Dung chiếc xe ngựa thật lâu, xoay tới đại môn của Trần phủ.
Vừa mới vài bước, con đường nhỏ, một bóng đen bỗng nhảy .
Trần Dung cả kinh, đang thét chói tai, bóng đen chắp hai tay với nàng: “Là Trần thị A Dung ? Tôn tướng quân bảo tiểu nhân chờ ở đây.”
Tôn Diễn? Trong lòng Trần Dung bình tĩnh, hỏi: “Huynh ở ?”
“Sau khi Tôn tướng quân c.h.é.m hai phụ tá Nam Dương vương đưa tới thì theo Vương Thất lang khuyên bảo, chuyển ngoài thành .” Dừng một chút, bóng đen : “Tôn tướng quân lo lắng cho nữ lang, để tiểu nhân đây chờ, hiện tại nữ lang trở trong phủ, tiểu nhân cũng xin cáo từ.” Dứt lời, chắp tay với A Dung, xoay rời . Khi bóng dáng biến mất đường nhỏ, Trần Dung chú ý tới, bóng đen khác tụ họp với , cùng rời .
Trần Dung thấy nọ xa, bốn phía khôi phục cảnh yên tĩnh khiến chút sợ hãi, nàng vội vàng chạy về phía đại môn.
Nàng mới vọt tới cửa, chỉ ‘Kẹt’ một tiếng, cửa sắt mở , hai gác cổng thi lễ, cùng kêu lên: “Nữ lang trở .”