Chương 13
“ ý đó…”
Mẹ Thẩm còn phản bác vài câu, nhưng cho bà cơ hội.
“Con là cô ý đó, nhưng cách cô thể hiện ngoài chính là cái ý đó.”
thẳng bà, giọng cao nhưng từng chữ rõ ràng:
“Cô Tu Minh là đến thế nào ? Dù cô bỏ rơi suốt mười tám năm, mà khi cô mang theo con gái của khác trở về, vẫn dang tay đón nhận.”
“Anh là một , dù cô chồng cô mở miệng, vẫn sẽ hiến tủy cứu em gái .”
Nghĩ đến gã đàn ông hôm qua, từng cầm điện thoại đe dọa và sỉ nhục Thẩm Tu Minh, sôi máu:
“À đúng , chồng cô còn dám lấy chuyện giữa con và để uy h.i.ế.p thật đúng là hạng tiểu nhân mà!”
“Cô…!”
Mẹ giơ tay lên, định lặp hành động .
, Thẩm Tu Minh bước lên, chặn mặt , dễ dàng giữ chặt cổ tay bà.
“Mẹ!” — giọng trầm thấp, kiên định.
Anh chắn kín kẽ, để bà chạm tới .
“Hai đứa…!”
Mẹ thở dài một , vai buông thõng, cuối cùng chỉ một câu đầy mệt mỏi:
“Tùy các con .”
Chúng rời ngay, chỉ lặng lẽ cạnh chiếc ghế dài trong khu vườn trung tâm của bệnh viện.
Mùa thu đến, lá rụng bay lả tả quanh chân.
từ cửa hàng tiện lợi mua một túi chườm lạnh, nhẹ nhàng áp lên bên má sưng đỏ của .
Không lời nào, chỉ để lạnh xoa dịu nỗi đau mà mang suốt bao năm trời.
“Anh ngốc ? Bị đ.á.n.h như mà cũng né .”
Một đàn ông cao gần một mét tám, mà một phụ nữ cao mét sáu đ.á.n.h đến mức như .
đau lòng buồn , cúi xuống thổi chỗ sưng:
“Phù phù… thổi một chút là hết đau .”
Ánh mắt Thẩm Tu Minh sâu thẳm, cảm xúc dường như cuộn trào trong đó.
Anh nắm lấy tay , ném túi chườm lạnh sang bên cạnh:
“Không , đau nữa . Đừng để tay em lạnh.”
Bình thường, Thẩm Tu Minh luôn nghiêm nghị, cao lớn, lúc nào cũng mang cảm giác đáng tin cậy, chững chạc.
giờ đây, khi tựa vai , hiếm hoi để lộ vẻ yếu mềm và tổn thương.
“Thật hận , hiểu lựa chọn năm xưa của bà.”
Giọng khàn khàn, chậm rãi kể:
“Lúc , cha dồn hết tâm huyết nghiên cứu. Sau khi đời, ông giao cho và bà nội chăm, gần như biến mất khỏi gia đình.”
“Trong mắt khác, ông là một nhà vật lý vĩ đại, nhưng trong mắt , ông chỉ là một chồng tệ, và một cha thất bại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-qua-mang-khuyen-toi-dung-yeu-nua/chuong-13.html.]
“Khi còn nhỏ, thường bốn bức tường trống rỗng, tự hỏi nếu cần tại họ sinh .”
“Sau lớn hơn, mới hiểu phần nào đam mê của cha, cũng hiểu nỗi khổ mà chịu.”
“ dù hiểu, mỗi nhắc vẫn thấy khó kìm lòng.”
nắm lấy tay , bóp nhẹ phần giữa ngón cái và ngón trỏ, cố gắng xua tan phần nào nỗi buồn :
“Thế mới là bình thường. Ai là cảm xúc chứ? Mọi gọi là băng sơn mỹ nhân, nhưng thật sự là tảng băng.”
Thẩm Tu Minh khẽ bật , ánh mắt dịu :
“ may mắn, vì gặp mặt trời của riêng .”
Bàn tay to lớn bao trọn tay , lòng bàn tay ấm áp và khô ráo.
Anh cúi , hôn nhẹ lên trán .
Tiếng lá cây xào xạc cao, giống như dây đàn trong lòng khẽ rung lên.
Khi rời khỏi bệnh viện, chúng gặp Kiều Chi ngay tại cửa.
họ chuyện cần , nên chỉ mỉm , lặng lẽ bước lên xe .
“Cảm ơn , Kiều Chi.”
Thẩm Tu Minh theo thói quen thò tay túi tìm thuốc, kết quả mò một nắm kẹo mút, cúi đầu khẽ .
Tất cả những điều đó, Kiều Chi đều thấy hết.
Cô và Thẩm Tu Minh quen hơn mười năm, vẫn luôn cho rằng hiểu thậm chí từng nghĩ, nếu cả đời gặp khiến tim rung động, thì ở bên một học thức và cùng chí hướng như , cũng là một lựa chọn tệ.
Trên con đường nghiên cứu học thuật, cô sớm quen với sự cô đơn, những thứ khác như tình cảm, lãng mạn đối với cô mà , mấy quan trọng.
Cô từng cho rằng Thẩm Tu Minh cũng giống một sống lý trí, kiềm chế, bình tĩnh đến mức kẻ hở.
hôm nay, cô tận mắt chứng kiến bộ hỉ nộ ái ố của chỉ trong một ngày.
Bản đánh, chẳng hề phản kháng một chút nào.
chỉ cần nhắc đến cô gái , ánh mắt liền sắc bén đến đáng sợ.
Chỉ vì mấy cây kẹo mút, mỉm dịu dàng như đứa trẻ.
Cái tên Thẩm Tu Minh , đúng là gặp thật lòng yêu .
Kiều Chi châm điếu thuốc, tựa lan can, khói t.h.u.ố.c tan gió thu:
“Tu Minh, chờ khi chuyện bên kết thúc, từng nghĩ sẽ cùng trở Mỹ ?”
Người đàn ông giữa gió, dáng cao thẳng, ánh mắt dõi về phía chiếc SUV xa :
“Không . lý do để ở .”
“Là vì cô ?”
“Phải, nhưng chỉ vì cô . Ở đây cô , cũng tương lai của chúng .”
Gió thu khẽ nổi, hương quế vàng rơi đầy mái tóc.
Anh mở cửa xe, lập tức một đôi tay nhỏ bé, mềm mại và ấm áp nắm lấy, nhét tay túi áo khoác của cô gái.
“Sao lạnh thế ! Tối nay ăn lẩu nhé!”
Đôi mắt cô sáng rực như , tựa như chỉ cần một bữa lẩu đơn giản thôi, cũng đủ để cô hạnh phúc cả đêm.
Một cánh hoa quế rơi lên lông mày đàn ông, gió cuốn trong xe, lưu hương thơm thoang thoảng.