Bên trong Tuấn Kiệt  trói tay , mà  gỡ  cái khăn nhét  trong miệng của , nên chỉ  thể ú ớ trong sự bất lực, mà      gì, để cầu cứu nữa...
 
 
 
  một lúc suy nghĩ tầm vài giây,    ý định sáng suốt rằng: “Phải  bây giờ  sẽ, va   cửa, mặc dù nó sẽ khiến cơ thể   thương, nhưng nó  thể phát  tiếng động, và  mong rằng thầy , sẽ   và đến đây cứu ...Thậm chí lão  còn ngoài đó, nghĩa là thầy vẫn  ...”
 
 
 
Thoát khỏi những suy nghĩ của bản ,   cố gắng va   cánh cửa, khiến nó vang lên những âm thanh ầm ầm. Tuấn Kiệt cầu nguyện với ông trời rằng: “Làm ơn  hãy giúp đỡ con  ông trời, hãy giúp con thoát khỏi nguy hiểm ...”
 
 
 
Từ bên ngoài thầy Lam Thanh   thấy những âm thanh ầm ầm, phát  từ trong nhà của tên bán thuốc ,  giờ đây thắc mắc lên tiếng: “Âm thanh đó rốt cuộc là gì ?”
 
 
 
Nhìn biểu hiện của lão , và sự trả lời đầy lo lắng, như đang che giấu một điều gì đó: “Thật  thì đó chỉ là tiếng chuột thôi, nó  chạy nhảy vang lên những âm thanh như  mà...”
 
 
 
Sau câu trả lời , cùng với nét mặt ,  cũng  nhận   một điều: “Bây giờ thì   chắc chắn , đó là ông  đang giấu một bí mật gì đó, và  lẽ ông   bắt cóc em  ,  nên  cần  cứu em , và    bằng chứng, nên  thể tự tiện xong  nhà của lão ...”
 
 
 
Hắn  bán thuốc xong cho , mà lên tiếng: “Được  mau trả tiền ,  còn đóng cửa nữa, bởi đây là giờ nghỉ của ...”
 
 
 
Thầy Lam Thanh  lấy tiền , đưa cho lão, trong lúc lão tìm tiền để thối, thì   tiến  bên trong một cách nhanh chóng nhất  thể, trong khi  thì vô cùng hoang mang, mà lên tiếng rằng: “Này  đang  gì  hả? Tại   xong  nhà  như ? Mau cút   rõ , bằng   sẽ gọi cảnh sát đến bắt  đó!”
 
 
 
Thầy Lam Thanh mỉm  lên tiếng: “Ông  gọi cảnh sát đến đây bắt  ? Vậy thì hãy  điều đó , và để  xem thử ai sẽ là   tống  tù, bởi những việc  sai trái của bản ...Và  bây giờ  chắc chắn hơn , đó là ông  bắt cóc  bất hợp pháp, nên  đủ quyền  nhà của ông, và cứu  đó...Còn ông thì sẽ   tù...”
 
 
 
Dứt lời  tiếp tục tiến đến chỗ căn phòng , mà lên tiếng  với lão rằng: “Chìa khóa  mau d.a.o chìa khóa cho ,  rõ ?”
 
 
 
Hắn   chăm chăm  với vẻ đầy tức giận, mà lên tiếng bảo rằng: “Cái tên khốn c.h.ế.t tiệt , mày dám xen  chuyện của tao ? Tao nghĩ là Mày chán sống  nhỉ? Và mày  dám xen  chuyện của tao thì, tao cũng  khách khí với mày  gì nữa, hôm nay tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày ở đây, để  ai  về bí mật ...”
 
 
 
Dứt lời     xung quanh,  lấy  một thanh sắt,  lên tiếng: “Dám xen  chuyện của tao hả con ch.ó chết,   thôi hôm nay hãy chờ c.h.ế.t ...”
 
 
 
Dứt lời  với thanh sắt  tay, bắt đầu đánh về phía chỗ của ,  cố gắng tránh né,  đó dùng tay chụp lấy thanh sắt của  ,  cố gắng dựt  thanh sắt của bản  ...
 
 
 
Sau một lúc   giật  , mà dùng cây sắt  đánh  đầu của , khiến cho  ngã xuống  mặt đất...
 
 
 
Lam Thanh   mặt đất, mà đầu  chảy máu, trong sự đau đớn và bất lực, còn   bật  ha hả, như một kẻ điên ,  lên tiếng: “Mày quả thực là một kẻ ngu ngốc mà, khi dám xen  chuyện của  khác,và mày đang tự tìm con đường c.h.ế.t cho bản  mày đó...Còn bây giờ tao sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t mày,  đó cưỡng bức mày cùng với thằng nhóc đó,  tao sẽ chặt chúng mày  thành nhiều mảnh,  vứt xuống sông cho cá ăn, lúc đó thì xem thử, ai sẽ tìm   bằng chứng, để đưa tao  tù hả...”
 
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-toi-la-ma-ca-rong/chuong-2.html.]
Hắn   trong sự đắc ý của bản ,  dùng chìa khóa mở cửa phòng ,  đó nắm chân lôi   bên trong,  lên tiếng: “Giờ thì tao sẽ tận hưởng buổi tiệc , khi một lúc thịt cả hai tên đàn ông...”
 
 
 
Tuấn Kiệt đầy hoang mang   , trong khi   tiến đến chỗ của , mà đè  xuống  giường,  dùng môi của , hôn lên môi của ,  đưa tay cố gắng kéo quần của  ...
Tài
 
 
 
Nhìn cảnh tượng  mắt của bản . Lam Thanh vô cùng tức giận đến tột cùng, mặc dù hiện tại  cảm thấy  đau đớn, bởi vì vết thương  đầu khi  đánh , nhưng với lòng quyết tâm của bản , để  thể cứu  và Tuấn Kiệt thoát khỏi nguy hiểm ...
 
 
 
Bằng sức lực của ,   cố gắng  lên, chống chọi  sự đau đớn, mà dùng tay nhặt lấy, thanh sắt mà   đánh  đang   mặt đất ...
 
 
 
Cậu tiến đến đánh  đầu  liên hồi. Cho tới khi  ngã xuống  mặt đất, đầu  cũng chảy m.á.u  nhiều. Lam Thanh liền lên tiếng và cởi trói cho Tuấn Kiệt: “Mau mặc quần áo , chúng  cần  rời khỏi đây...”
 
 
 
Nghe lời của thầy , Tuấn Kiệt  lấy cái áo  do cục , mà vũ nó   mặt  . Sau đó kéo quần của bản  lên,  cùng thầy giáo chạy  ngoài...
 
 
 
Trong khi   vẫn cố gắng  dậy, như  hề hấn gì hết,  bắt đầu đuổi theo hai , trong sự tức giận mà lớn tiến quát: “Chúng mày đừng mơ thoát khỏi đây  rõ ? Hôm nay tao nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t  chúng mày...”
 
 
 
Hắn   chạy xuống  nhà bếp, cầm lấy một con dao,  dí theo hai   tới tận bên ngoài, mặc kệ cho dòng  đang dõi theo bọn họ,  xe cộ đông đúc chạy ngang qua,  vẫn ngang nhiên như một tên sát nhân Không sợ trời  sợ đất...
 
 
 
Thậm chí là  điên loạn, chỉ  đuổi theo g.i.ế.c c.h.ế.t hai , cho hả cơn giận của bản ...
 
 
 
Lúc  chạy gần đến chỗ hai , thì   bật  trong sự đắc ý của bản : “Hahahaha bọn bây  thoát khỏi  . Bởi vì dù gì tao cũng   tù, nên bọn bây nhất định, cũng sẽ  c.h.ế.t theo tao... Và kết thúc cuộc đời của bản ...”
 
 
 
Hắn vẫn còn chìm trong sự đắc ý, thì một chiếc xe  chạy ngang qua, và tông   , khiến  ngã lăn xuống  mặt đường,  ngay chỗ đầu xe đang chạy...
 
 
 
Hắn  chiếc xe đang lao đến chỗ , chỉ một chút nữa sẽ cán c.h.ế.t , mà la lên trong sự sợ hãi, cả  run rẩy bẫy,  thể  dậy , liền  xe chạy qua đ.â.m   ngay lập tức: “Không...Không...Không!”
 
 
 
Âm thanh la lớn của  vang lên, cùng với cái đầu  xe cán nát bét, m.á.u chảy  văng tung té khắp nơi,   giờ đây bu quanh  mà bàn tán...
 
 
 
Trong khi Lam Thanh thì mỉm , trong sự vui vẻ của bản ,  đưa tay xoa đầu Tuấn Kiệt mà lên tiếng: “May là  chuyện  kết thúc êm , kẻ ác  sẽ  trả giá cho những việc, mà bọn họ   . Thậm chí chúng    là  ...”
 
 
 
Dứt lời   ngã quỵ xuống  mặt đất, trong sự hoang mang của Tuấn Kiệt, mà lên tiếng gọi  : “Làm ơn  hãy mau gọi xe cấp cứu giúp cháu với,  thầy  sẽ xảy  chuyện  ai mất...”
 
 
 
Giờ đây    gọi xe cấp cứu, còn Tuấn Kiệt thì vô cùng hoang mang, khi   rốt cuộc thầy , liệu  xảy  chuyện gì  ? Mà nước mắt lăn dài  đôi má,  lên tiếng: “Thầy  ơn đừng xảy  chuyện gì nhé? Không thì em cũng      gì, và ân hận cả đời bởi vì  khiến thầy  nông nổi như thế ...”