Hạ Thiên   mốn cho  ăn, mà cảm thấy thật là kinh tởm, và cảm thấy hôm qua  thật là ngu ngốc, khi  trọng thương vì cảm thấy đói bụng, nên mới ăn đồ ăn từ trong miệng của  ...
 
 
 
Nghĩ đến Hạ Thiên cảm thấy thật là kinh tởm...
 
 
 
Cậu vẫn  chịu ăn trái chuối , khi   nhai và nhả  tay cho  ăn. Tuấn Kiệt giờ đây tỏ vẻ vô cùng bối rối,      gì  tình huống ...
 
 
 
Nên liền thả trái chuối xuống  mặt bàn, mà dùng một tay gải đầu: “Kỳ lạ thật   nhai đút cho em  ăn, mà em   ăn  kìa?”
 
 
 
Cậu vẫn còn chìm trong những bối rối của bản , thì lúc  chú dơi con  tiến đến ăn trái chuối ,   cảm thấy vui vẻ, mà nở nụ   môi: “Ồ té  em ham ăn đến như  ? Em đây là  ăn luôn một trái, chứ  chịu ăn một ít ? Hèn chi  cảm thấy lạ, khi em  chịu ăn chuối chứ...”
 
 
 
Cậu giờ  mỉm , trong khi Hạ Thiên thì cảm thấy vô cùng khó chịu,  lên tiếng: “Cái gì  mà thèm ăn những món  ? Thật   ăn nó bởi vì,    ép buộc  mà thôi, khi ăn thức ăn mà   nhai, bởi vì nó thật là kinh tởm...”
 
 
 
Cứ như  Hạ Thiên  ăn một lát lau,  đó cũng  ăn hết, nguyên cả trái chuối ,  giờ cảm thấy no cả bụng , mà  với bản  rằng: “Quả thật trái chuối đó cũng ngon nhỉ?”
 
 
 
Lúc  Tuấn Kiệt   thấy trái chuối hết,   bỏ thêm một trái chuối nữa, vị trái chuối lúc   ngon, nên Hạ Thiên  quyết định ăn tiếp, cảm thấy bụng của  thật no căng, như sắp phát nổ ...
 
 
 
Thấy  Tuấn Kiệt  dựt  nửa trái chuối, mà lên tiếng bảo rằng: “Này em ăn  thôi chứ,   ham ăn như ? Ăn nhiều như thế   ! Bởi vì nó sẽ  vỡ bụng em đó...”
 
 
 
Mặc dù trong lòng Hạ Thiên thì chê, nhưng  hiểu    cảm thấy thèm thuồng, và  ăn tiếp trái chuối đó...
 
 
 
Cậu vẫn còn chìm trong suy nghĩ của bản , thì   Tuấn Kiệt xách bỏ  ba lô. Tuấn Kiệt lên tiếng: “Thôi như thế là  , còn bây giờ hãy mau  học với ,  thì sẽ trễ giờ mất...”
 
 
 
Thế là   bắt đầu  bên trong  quần áo,   khỏi nhà,  đó vội vàng  đến trường, bởi sợ sẽ  đến đúng giờ...
 
 
 
Tại một nơi bao phủ bởi những ánh sáng màu đỏ, thậm chí là những tiếng la hét thất thanh đầy rợn , nơi đó  là đau khác, mà chính là nơi các ma cà rồng sẽ sống...
 
 
 
Một  đàn ông   một chiếc ghế vô cùng sang trọng, giống như dành cho các vị vua của thời cổ đại ...
 
 
 
Hắn  với nụ  nham hiểm  môi, mà lên tiếng: “Hạ Thiên ! Ta cuối cùng cũng  tìm  tung tích của ngươi, mặc dù lúc    lỡ cơ hội một , nhưng   thì , và  nhất định sẽ khiến ngươi  chết, để đạt  điều mà  ...”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-toi-la-ma-ca-rong/chuong-4.html.]
 
 
Lúc    bước xuống khỏi chỗ sang trọng , mà  sâu  bên trong ngục tối, nơi vang lên những âm thanh, la hét đầy thê thảm, nơi đó đang treo  nhiều , những   cầu xin   rằng:
 
 
 
“Làm ơn đừng g.i.ế.c chúng  mà, hãy mau thả chúng   ...Chúng    c.h.ế.t ...”
 
 
 
Hắn nở nụ  tàn ác, trả lời: “Các ngươi cứ yên tâm ,  sẽ ban tặng từng cái chết, cho các  nhưng  hề đau đớn ...”
 
 
 
Dứt lời    tiến đến chỗ bọn họ,  khom  xuống chỗ cổ,  đó cắn  phần cổ của họ, để hút máu...
 
 
 
Khi  ngẩng đầu của  lên, ánh mắt đỏ ngầu  chăm chăm  một  khác, còn  mà   g.i.ế.c  c.h.ế.t tươi,  :
 
 
 
“Cứ từ từ mà chờ đợi ,  sẽ đến lượt các  thôi,  đó các  sẽ trở thành, thuộc hạ của ...”
 
 
 
Dứt lời tên đàn ông , kẻ     g.i.ế.c chết,  sống Lại, răng mọc dài , ánh mắt đỏ ngầu dữ tợn như máu. Hạ Quân    : “Hahahaha chào mừng  trở thành thuộc hạ mới của ... Hahahaha...”
 
 
 
Giờ đây trong nơi ,  vang lên tiếng  của sự đắc ý. Cùng những tiếng gào thét thê lương. Hạ Quân lên tiếng:
 
 
 
“Với đội quân ma cà rồng hùng hậu  của ,  sẽ bắt đầu g.i.ế.c c.h.ế.t con ,  đó  những cai trị thế giới ma cà rồng, mà cả thế giới loài  cũng như ... Hahahaha...”
 
 
 
Tuấn Kiệt lúc  cũng  đến trường sớm hơn  khi, trong khi ánh mắt của   đều đang  chăm chăm  , khiến  cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Chuyện gì  chứ? Bộ   học sớm quá,  nên họ mới để ý đến  như thế ?”
 
Tài
 
 
Cậu nghĩ đến đây mà mỉm  với bọn họ, nhưng bọn họ  lờ . Ả cô giáo Mai cũng  đến lớp học, ả   chăm chăm , và   đang xa lánh , mà lên tiếng  với bản  rằng: “Thật là hả lòng hả  quá ! Khi nó    một điều rằng,   đều đang chú ý đến nó, và xem nó như một trò hề, còn nó thì   điện thoại trong tay, nên   gì hết, đúng thật là một đứa vô cùng tội nghiệp mà Hahahaha...”
 
 
 
Giờ đây từ đằng xa   hai đứa học sinh nam, đưa mắt  chăm chăm Tuấn Kiệt mà lên tiếng  với , trong sự khinh bỉ và kinh tởm: “Ê Long cái thứ bệnh hoạn đó, vẫn mặt dày đến trường  kìa...Hay là tao với mày dạy cho nó một bài học  nhỉ?”
 
 
 
Long  Thái mà tỏ vẻ thích thú trả lời: “Phải ha mày   đúng đó, bởi vì tao cũng  ưa nó một chút nào, thậm chí bây giờ, nó còn là rác rưởi của xã hội nữa chứ,  nên chúng  chơi đùa với thứ rác rưởi đó, cũng coi như là phước đức của nó, thậm chí chúng  cũng  thể, dạy cho nó một bài học về mặt giới tính, để nó  còn lạc giới như  nữa...”
 
 
 
Bọn chúng bàn tán với  một lát lâu, mà quyết định rằng  khi kết thúc buổi học, bọn họ sẽ đến và dậy cho Tuấn Kiệt một bài học...
 
 
 
Trong khi tiếng trống trường cũng  vang lên, bọn họ cũng   lớp, để bắt đầu học, nhưng trong lòng thì vẫn nôn nóng, và mong chờ một điều rằng, thời gian  thể trôi thật nhanh, để họ cùng  dạy cho Tuấn Kiệt một bài học bởi vì chúng  ưa  ...