Dứt lời    biến mất trong sự hoang mang của Tuấn Kiệt...
 
 
 
Thầy Lam Thanh bấy giờ  lên tầng để lấy tập tài liệu của bản , nhưng đột nhiên  tiếng trách móc ở lang can. Thầy  chạy đến mà  thấy Tuấn Kiệt đang   mặt đất với bộ dạng  thảm thương...
 
 
 
Thầy giờ tiến đến trong sự lo lắng đến tột cùng mà lên tiếng hỏi rằng: “Chuyện gì thế ? Rốt cuộc là   chuyện gì xảy  với em  hả? Tại  em   ở đây?”
 
 
 
Cậu  thấy Lam Thanh mà mỉm  lên tiếng: “Thầy thôi    là do thầy tiếc lộ cho bọn nó  chuyện em yêu thầy  ? Nên bọn nó mới đánh đập em  như thế . Và bây giờ em cũng  còn yêu thầy nữa, em cũng  cần ai  sự thương hại từ thầy  nên thầy hãy mau cút khỏi cuộc đời của em . Bởi chính vì thầy mà cuộc đời của em trở thành một màu tâm tối trở thành sự đau đớn đến tột cùng đấy!”
 
 
 
Lam Thanh  như  liền ôm chầm lấy   lòng, mà đưa tay vỗ về , nước mắt của  cũng  tuôn rơi:
 
 
 
“Thầy xin  bởi những gì  gây  với em. Khi để em yêu thầy và khiến em đau đớn như .  thật  thầy     chuyện em là gay cho ai  và khiến em rơi  tình trạng như thế ...
 
 
 
Thậm chí thầy chỉ xem em như là em trai của . Vậy nên thầy mới quan tâm em như . Thì   thầy  ý định hại em .”
 
 
 
Nói đến đây Lam Thanh  nhớ đến cô giáo Mai khi    thăm bệnh . Anh giờ lên tiếng: “Phải  cô giáo mai hôm đó cũng  mặt ở bệnh viện. Vậy  lẽ nào chính cô  là     những chuyện  ? Và thầy sẽ điều tra xem thử. Nếu là  thầy sẽ bắt cô  xin  em và trả giá cho những chuyện sai trái mà   ...Còn giờ chúng  mau  bệnh viện xem thử em  !”
 
 
 
Trước lời  của thầy Lam Thanh mặc dù  vẫn đang  giận thầy , nhưng mà  thể   gì chứ? Thậm chí hiện tại   khỏe nên nếu   bệnh viện lỡ như  chuyện gì   xảy  với  thì ? Nên   quyết định sẽ  bệnh viện thăm khám thử...
 
 
 
Anh  đưa   xe của . Hai  bước  trong xe   khởi động xe, để đưa   bệnh viện. Sau một hồi thì cũng  đến nơi. Các bác sĩ cũng  đưa   phòng mà khám  khi  xuống xe...
 
 
 
Khám tổng quát tầm năm phút, bọn họ cũng   và  với Lam Thanh rằng: “Cậu bé hiện tại vẫn . Chỉ là  thương nên dẫn đến việc ho  máu, may là  nguy hiểm đến tính mạng. Còn  các vết bầm  một thời gian uống thuốc sẽ hết!”
 
 
 
Sau những lời bác sĩ . Lam Thanh  thở dài trong sự nhẹ nhõm mà bắt đầu  thăm . Anh lên tiếng: “Vậy là  . Và em nhớ  chăm sóc bản  của  thật là   rõ ? Đừng để  chuyện xảy  như  một  nào nữa nha!”
 
 
 
Cậu   mà vẫn còn giận về việc   lên tiếng: “Anh đừng giả vờ quan tâm   gì. Còn giờ  thứ   thỏa  bình an  nên   thể rời . Đừng bận tâm  thương hại   gì...”
 
 
 
Anh liền đưa tay xoa đầu  trả lời: “Em đừng như  mà! Hãy mặc kệ và bỏ qua  chuyện . Và thầy hứa từ giờ sẽ bảo vệ  cho ai  hại em nữa. Thậm chí thầy  gọi cô giáo Mai đến ...
 
 
 
Hôm nay thầy sẽ  rõ  chuyện. Để em yên tâm hơn  ?”
 
 
 
Cậu  những lời   mà cảm thấy thật hạnh phúc, khi   quan tâm đến . Thậm chí  đòi  sự công bằng cho ,  đáp: “Vậy thì em cảm ơn   nhiều về điều !”
 
 
 
Nhìn    đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc, mà chìm trong suy nghĩ rằng: “Em trai . Nếu em còn sống thì chắc em cũng sẽ lớn như  bé   nhỉ? Và  cảm thấy    là giống em đến nỗi   nhầm rằng   chính là em...”
Tài
 
 
 
Nhìn  đờ   như đang suy nghĩ một điều gì đó  liền lên tiếng hỏi rằng: “Rốt cuộc  đang nghĩ gì ? Sao  đờ   thế ?”
 
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-yeu-toi-la-ma-ca-rong/chuong-5.html.]
Lam Thanh đáp: “Không  gì . Chỉ là một chút chuyện cá nhân nên em đừng bận tâm  gì...”
 
 
 
Cậu giờ cũng mặc kệ  mà chìm trong suy tư rằng: “Hazz mặc dù    yêu .  chỉ cần   quan tâm  như em trai thì  cũng cảm thấy hạnh phúc !”
 
 
 
Lúc  từ bên ngoài tiếng mở cửa vang lên   gian tĩnh lặng trở nên ồn ào náo nhiệt, nhưng cũng mang theo sự căn thẳng đến tột cùng. Ả cô giáo Mai đưa mắt  hai  mà lên tiếng hỏi:
 
 
 
“Thầy Lam Thanh ? Anh gọi em đến đây  gì ?”
 
 
 
Sau khi hỏi thầy Lam Thanh ả mới tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, mà lên tiếng: “Ôi trời ơi, em  gì  Tuấn Kiệt. Em vẫn  chứ? Và thầy bảo  đến đây là để chăm sóc cho học sinh của  ?”
 
 
 
Lam Thanh  lạnh lùng đáp: “Không    bảo cô đến đây để chăm sóc em  mà là...”
 
 
 
Thấy Lam Thanh ấp úng ả liền hỏi tiếp: “Ý của thầy là ? Vậy thầy gọi  đến đây  gì ?”
 
 
 
Vừa dứt lời Lam Thanh  tiến đến vung tay tát thẳng  mặt của ả, khiến ả bàn hoàng đưa tay ôm mặt của  trong sự đau đớn. Ánh mắt ngước lên  Lam Thanh hỏi:
 
 
 
“Tại  chứ? Tại  thầy  đánh ? Rốt cuộc     chuyện gì hả?”
 
 
 
Lam Thanh đưa tay chỉ  mặt ả trong sự tức giận : “Cái tát  là  cảnh cáo cô là   đụng đến em   rõ ? Và nếu cô  là con gái thì    nhiều hơn với cô ! Và cô hãy khai thật    cô là  đăng cái clip , và kêu  đánh em   nông nỗi   ?”
 
 
 
Ả tỏ vẻ bối rối  hiểu chuyện gì đang xảy , mà lên tiếng đáp: “Không em    gì hết mà. Tại    đổ thừa cho em như  chứ?”
 
 
 
Ả  dứt lời thì   tiến đến vung tay tát  mặt ả mà lên tiếng: “Nói thật . Đừng giả vờ nữa. Không  sẽ  bao giờ  mặt của cô thêm một  nào nữa...”
 
 
 
Ả  đến đây mà cũng khai thật trong sự lo lắng: “Quả là em đăng video đó thật. Bởi vì nó dám  cướp  từ tay em.  mà em   sai  đánh nó!”
 
 
 
Lam Thanh  đến đây mà cắn chặt môi, tay xiết chặt  lên tiếng: “Cô quả thật là một con  bỉ ổi mà. Và  thật sự  yêu cô nên cô đừng  phiền  nữa. Thậm chí em  cũng  là gì của . Nên cô đừng  hại em  nữa  rõ ? Còn giờ thì mau cút chúng     thấy mặt của cô nữa...”
 
 
 
Ả  như  mà đùng đùng sát khí rời . Mà miệng  ngừng lầm bầm rằng: “Cái thứ bệnh hoạn c.h.ế.t tiệt . Chính mày là   cướp   từ tao  cho tao cơ hội    ...
 
 
 
Và bây giờ mày  khiến   trách móc tao và binh mày nữa chứ? Và tao      thì mày cũng đừng mơ sẽ  ...
 
 
 
Thậm chí là tao sẽ  bỏ qua việc  dễ dàng như  ! Tao nhất định  khiến mày  trả một cái giá thật đắt. Khi dám đắc tội với tao...
 
 
 
Rồi mày hãy chờ đợi để xem thử . Rốt cuộc là mày sẽ  trải qua những việc kinh hoàng gì mà tao sắp sửa tạo  với mày trong tương lai. Cái thứ bệnh hoạn c.h.ế.t tiệt...
 
 
 
Hưa tao đây Mai  xin thề sẽ  để mày sống yên ! Sẽ sớm thôi tao sẽ thực hiện  nó! Thứ sẽ phá hủy cuộc đời mày, khiến mày rơi  sự đau đớn đến tột cùng..."