A Đào nhíu mày, vui : "Công tử uống rượu ."
Tay Bạch Ngọc An hơ ấm, thể cứng đờ mới khôi phục một chút, uống một ngụm nóng bụng, thể mới thoải mái .
Nàng thấp giọng : "Chỉ là rượu đổ y phục thôi."
A Đào chút ghét bỏ mùi rượu Bạch Ngọc An, liền : "Nô tỳ đổ chút nước nóng cho ngài, công tử cũng nên tắm rửa một chút."
Người Bạch Ngọc An lạnh, lời A Đào liền gật đầu.
Lúc Ngụy Như Ý cầm một đôi giày tới: "Đại nhân, thử giày xem ."
Bạch Ngọc An liền thuận tay cầm giày lên , bên trong giày còn may thêm lông nhung, đưa tay ấm áp dễ chịu.
Đường kim mũi chỉ của giày tinh tế, Bạch Ngọc An vài , ướm thử lên chân, mỉm với Ngụy Như Ý: "Vừa vặn."
Ngụy Như Ý chút tủi : "Đại nhân cũng thử xem ."
Carrot Và Tịch Dương
Giày của Bạch Ngọc An từ đến nay đều mang rộng một chút, đôi giày tự nhiên , nhưng giày của nàng cũng đôi nào vặn.
Bạch Ngọc An đang giải thích như thế nào, may mà A Đào cứu nàng, chuyện giày dép tạm thời gác một bên.
Tắm rửa xong từ phòng tắm trở về, Bạch Ngọc An nghiêng dựa giường nhỏ sách, A Đào liền bên mép giường lau tóc cho nàng.
A Đào cầm mái tóc dài của Bạch Ngọc An trong tay, nhẹ nhàng dùng khăn lau, : "Hôm nay công tử thế nào mà khuyên Vương cô nương ?"
Bạch Ngọc An lười biếng hừ một tiếng, thấp giọng : "Ta mắc chứng bất lực."
Mặt A Đào đỏ bừng, ngây Bạch Ngọc An: "Nếu Vương cô nương truyền chuyện công tử bất lực ngoài, công tử chẳng ngẩng đầu lên nữa ."
Bạch Ngọc An để tâm chuyện , nàng như cũng chẳng khác gì bất lực.
Đang định mở miệng, thì trong phòng đột nhiên phát một tiếng vỡ giòn tan, hai đồng thời đầu , thấy Ngụy Như Ý vẻ mặt kinh ngạc ở chỗ rèm cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguy-lang-tinh-ylfv/chuong-55.html.]
Trên mặt đất là bát sứ vỡ tan, và một vũng thuốc.
A Đào lập tức nhíu mày : "Sao bưng thuốc mà cũng rơi ."
Ngụy Như Ý A Đào, chỉ kinh ngạc Bạch Ngọc An: "Đại nhân... thật sự..."
"Nô tỳ nhầm ?"
Bạch Ngọc An lúc mới Ngụy Như Ý chắc là cuộc trò chuyện giữa nàng và A Đào.
Nàng nghĩ Ngụy Như Ý thấy, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, sớm dập tắt ý nghĩ của nàng , liền nghiêm túc : "Ngươi nhầm ."
Ngụy Như Ý lập tức òa lên, nhào tới bên giường Bạch Ngọc An: "Đại nhân còn trẻ như , mắc bệnh ."
Bạch Ngọc An kinh ngạc Ngụy Như Ý dữ dội như , nàng thuận miệng an ủi: "Ta cũng để trong lòng, ngươi cũng đừng nữa."
Ngụy Như Ý càng lớn hơn, nghẹn ngào : " bệnh của đại nhân..."
"Sau đại nhân con nối dõi thì ?"
A Đào chút nổi Ngụy Như Ý hễ gặp chuyện liền lóc sướt mướt, nhíu mày : "Những chuyện cũng do ngươi lo lắng."
"Ngươi rơi thuốc, còn mau dọn dẹp ?"
Ngụy Như Ý vô cùng đau lòng, Bạch Ngọc An : "Nếu bệnh của công tử mãi khỏi, nô tỳ sẽ hầu hạ công tử cả đời."
Bạch Ngọc An ngờ chuyện phản tác dụng, vội vàng dậy an ủi: "Chuyện hãy , đừng nữa."
Ngụy Như Ý lúc mới nức nở ngừng , lau nước mắt : "Vậy đổ cho công tử một bát thuốc nữa."
Bạch Ngọc An gật đầu, Ngụy Như Ý ngoài, nàng mới mệt mỏi xuống giường.
A Đào tiếp tục lau tóc cho Bạch Ngọc An, thấp giọng : "Bây giờ công tử định thế nào?"