Hắn  uất ức :
 
"Bùi Uyển, nàng  nàng gả cho  là tự nguyện, nhưng giờ    tàn như phế nhân thế , nàng  thấy lời  dối của  thật nực  ?"
 
Ta khó hiểu: "Sao  là phế nhân chứ? Đêm qua chẳng    ?"
 
Không nhắc đến đêm qua thì thôi,  nhắc đến đêm qua, Đỗ Nhược Lân phút chốc cũng quên  vẻ chán nản, bỗng mở trừng mắt  :
 
"Nàng, nàng  mà  lỗ mãng đến thế! Cưỡng ép, cưỡng ép … Ta tuyệt đối  tha thứ cho nàng!"
 
Lải nhải gì thế  ,  hôn  một cái, đắc ý :
 
"Vậy thì   những ngày   tha thứ cho  còn nhiều lắm đấy."
 
Ta cũng      là cuộc sống nhạt nhẽo.
 
Hắn  hiển nhiên hiểu  ý trong lời  , sắc mặt đỏ bừng vì  thể tin nổi:
 
"Vô liêm sỉ!"
 
Thật kỳ lạ,  động phòng  thì còn  hổ cái gì? Đêm qua hai   gì mà  từng  thấy của đối phương?
 
--- Chương 17 ---
 
Đỗ Nhược Lân  cố chấp,   tự cho  sống   bao lâu, tự nhiên cũng chẳng quan tâm điều gì.
 
Vợ chồng cha bà mẫu  cũng nghĩ như .
 
Cho nên khi   cùng   thỉnh an cha bà mẫu, họ cũng chẳng nể mặt  chút nào.
 
Người lên tiếng  là công công:
 
"Nhược Lân  thể yếu ớt, con dâu gả ,  hầu hạ thật , dốc hết sức lực."
 
Đỗ Nhược Lân  lạnh: "Ta chỉ bệnh chứ  tàn phế,  gì mà  hầu hạ?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
Bà mẫu: "Tốt nhất là  thể sinh hạ cháu đích tôn, đừng như con gà mái  đẻ trứng, để  đời chê ."
 
Đỗ Nhược Lân: "Con  sinh  cũng  cần một nữ tử gánh tội ,     lắm, nếu thật sự sinh  cháu đích tôn  Đỗ Nhược Đình,    nổi ?"
 
Sau đó là Đỗ Thiến Nhi bất mãn:
 
"Đại ca   là ý gì! Sao   thể  chuyện với cha  như thế! Còn nàng nữa!"
 
Nàng  chỉ   mà chất vấn:
 
"Ngay cả phu quân của  cũng  quản , giữ nàng   ích gì?!"
 
Ta há miệng,  định ,  bên cạnh   lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguyen-kiep-sau-van-ga-cho-chang/chuong-10.html.]
 
"Ngươi  chuyện với trưởng  tẩu tẩu như thế thì  thể thống gì? Mắt  thấy bề  mà lớn tiếng la lối  ích gì cho ngươi?!"
 
Rầm!
 
Đỗ Nhược Đình,   uống say túy lúy ở tửu lầu trở về, đập bàn một cái, la lớn:
 
"Đỗ Nhược Lân, đừng tưởng ngươi là một tên ốm yếu mà cả nhà đều  nhường nhịn ngươi! Cãi  cha ,  tiểu  , hôm nay  nhất định  dạy dỗ ngươi!"
 
Đỗ Nhược Lân liếc xéo   một cái, khinh thường  nhạt:
 
"Ngươi  là cái thứ gì? Xứng đáng chỉ tay  chuyện với  ?"
 
"Nhược Lân!"
 
Trước đây Đỗ Nhược Lân  cãi ai bà mẫu cũng  phản ứng, nhưng khi Đỗ Nhược Lân nhắc đến con trai út của bà, sắc mặt bà  lập tức  đổi, quát mắng:
 
"Sao con  thể  chuyện với   như thế?!"
 
"Sau  cái gia đình , đều  dựa    con!"
 
Bà  nghĩ đương nhiên, Đỗ Nhược Lân sớm muộn gì cũng qua đời, Đỗ gia   tự nhiên sẽ thuộc về Đỗ Nhược Đình.
 
"Không chỉ con, mà cả nàng tân phụ , nếu tương lai con  chuyện gì bất trắc, chẳng  vẫn  do   con chăm sóc quả phụ ?"
 
Đỗ Nhược Đình   liền la làng:
 
"Con mới  !"
 
"Đỗ gia đều là của con, con mới   nuôi một tên ốm yếu và một bà góa!"
 
Lời  quá thẳng thừng, đó   là  đầu tiên  .
 
Chẳng trách, chẳng trách Đỗ Nhược Lân  bất khách khí với bọn họ như ,   trái ngược với vẻ dễ  chuyện khi gặp  đêm qua.
Ta mỉm , giơ tay đặt lên cánh tay Đỗ Nhược Lân, lên tiếng   :
 
"Tiểu thúc tử   là ý gì? Phu quân tuy  thể yếu nhược, nhưng còn  đến mức mệnh yểu mà c.h.ế.t sớm. Ngươi là  ,  nguyền rủa  trưởng của  như , nếu chuyện  truyền  ngoài,     đường hoạn lộ, e rằng  tránh khỏi chịu thiệt thòi đấy."
 
Đỗ Thiến Nhi ghét  nhất, thấy  mở miệng cũng  phản bác, nhưng  thấy  chuyển mắt  nàng :
 
"Tiểu cô tử sắp xuất giá , tương tự, danh tiếng đắc tội với  trưởng   khác  , e rằng hôn sự   cũng sẽ khiến   lòng sinh nghi ngại đấy,  ?"
 
"Nàng  lung tung gì ?! Hoắc ca ca mới  ghét bỏ !"
 
Nói đến chuyện hôn sự, Đỗ Thiến Nhi tức giận dậm chân.
Trò , Hoắc Nghiên  ghét bỏ nàng    thì liên quan gì đến .
 
Ta ngẩng đầu, đối mặt với cha bà mẫu:
 
"Phu quân lời lẽ  phần thất lễ, thực sự là do bệnh tật ứ đọng  lâu,   cố ý như , tân phụ xin bồi tội với cha .  mà—"