--- Chương 2 ---
 
Ta đội tuyết lớn, nén chịu  thể chóng mặt vô lực tìm thấy  trong quán rượu.
 
Hắn say mèm.
 
Chủ quán rượu thấy :
 
"Bùi nương tử, cuối cùng nàng cũng đến , tiền rượu  thể thiếu,  thể ghi nợ."
 
Ta  sổ sách, kinh ngạc: "Sao  đắt thế?"
 
Nếu là  , đó chẳng qua chỉ là tiền một chiếc trâm cài của , nhưng giờ đây, chúng   rời khỏi gia tộc,  tiền  chính là  bộ  tiền tiết kiệm của  và Hoắc Nghiên bấy lâu nay.
 
"Đắt ?" Chủ quán rượu hừ lạnh một tiếng.
 
"Đắt thì còn đến uống rượu  gì? Còn  cái gì  là  trai của Nhị thiếu Hoắc gia? Phát điên  ?!"
 
"Đồ nghèo hèn! Tính là cái thứ gì!"
 
Ta lặng .
 
Hoắc Nghiên  đột nhiên  dậy, ném lão chủ quán  cây cột:
 
"Ngươi khinh thường ?! Ngay cả ngươi cũng khinh thường ?! Ta chính là  trưởng của Hoắc Lâm! Còn ai cho phép ngươi dùng giọng điệu  mà  chuyện với nàng ! Đó là nữ nhân của ! Mau xin !"
 
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi gây sự!"
 
Chủ quán rượu sợ hãi lắp bắp.
 
Ta khẽ :
 
"Hoắc Nghiên, thôi ."
 
Hoắc Nghiên   tiếng nào.
 
Một quyền giáng  mặt chủ quán rượu.
 
Rồi quyền thứ hai, quyền thứ ba.
 
"Hoắc Nghiên!"
 
Ta  thể chịu đựng thêm nữa.
 
Cũng đúng lúc , chủ quán rượu chịu  nổi nữa: "Ta sai !"
 
Nắm đ.ấ.m của Hoắc Nghiên dừng :
 
"Ta sai   ! Ta sai ! Buông tha , buông tha ,  sẽ  bao giờ dám nữa."
 
Hắn cố chấp: "Ta là  trưởng của Hoắc Lâm."
 
Chủ quán rượu gật đầu lia lịa: "Ngài là  trưởng của Hoắc Lâm, ngài đúng là ."
 
Hắn buông  , chủ quán rượu ngã xuống đất, sợ hãi bò .
 
Mà  ảnh   loạng choạng.
 
Ta bước tới đỡ : "Hoắc Nghiên, chúng  về nhà."
 
Giây tiếp theo   đột ngột đẩy  .
 
Bàn ghế phía  đ.â.m   thể đau điếng, khiến  mắt  tối sầm.
 
Bên tai  là giọng  nồng nặc mùi rượu của Hoắc Nghiên:
 
"Tại ?! Tại ?! Người đáng lẽ nên một trận thành danh là !"
 
"Người đáng lẽ nên quan vận hanh thông cũng là , ngay cả, ngay cả..."
 
Giọng  ngừng , :
 
"Người đáng lẽ nên cưới công chúa cũng là ."
 
Ta   bất động, đau đớn   dường như tê dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguyen-kiep-sau-van-ga-cho-chang/chuong-2.html.]
 
Hắn vẫn tiếp tục:
 
"Hối hận ... Ta hối hận ."
 
--- Chương 3 ---
 
Ngày thứ hai, khi  tỉnh dậy,  thấy vẫn là  bận rộn như  ngày.
 
Hắn lắc đầu: "A Uyển?"
 
Ta  , bóng lưng khựng ,   đầu   như thường lệ :
 
"Chàng tỉnh ? Cơm sắp xong , đợi thêm chút nữa,  bàn còn  canh giải rượu."
 
Nhắc đến rượu, vẻ mặt Hoắc Nghiên cứng đờ, đột nhiên căng thẳng hỏi : "Hôm qua  say rượu,   gì bậy bạ chứ?"
 
Vẻ mặt   đổi: "Chàng say rượu chỉ  ngủ, còn  thể  gì?"
 
Hắn thở phào nhẹ nhõm, tiến lên kéo tay , ôm   lòng,   câu tình tứ đầu tiên  ba tháng qua:
 
"A Uyển,  nàng  nương tử, thật ."
 
Ta chỉ  đống đất trong sân, đột nhiên nghĩ đến cha .
 
Người chỉ là một vị quan  lớn  nhỏ, nhưng ở Kim Lăng thành   nổi tiếng vì yêu vợ, ai nấy đều  Bùi đại nhân đối với phu nhân một lòng một , trong phủ còn   một  thất nào.
 
 chỉ   ,  ở bên ngoài nuôi một ngoại thất xinh , mỗi  tìm xong ngoại thất, trở về  thấy vẻ mặt quan tâm của nương  đều  chút chột .
 
Thế là  đó một thời gian,  đều đối xử với nương  đặc biệt .
 
Còn ,   lời  ,  chỉ miễn cưỡng nở nụ , :
 
"Thiếp cũng ."
--- Chương 4 ---
 
Không   .
 
Hoắc Nghiên chỉ nghĩ, chỉ    hối hận.
 
Thế nhưng ngay sáng nay,   tin tiểu  thành hôn, trong mười dặm hồng trang còn  hai bộ trang sức phỉ thúy quý giá nhất của Bùi phu nhân.
 
Đó là đồ thượng phẩm do thợ thủ công tinh xảo chế tác.
 
Giá trị liên thành.
 
Chỉ một chút nguyên liệu thừa cũng đủ cho  và Hoắc Nghiên hiện tại ăn uống sung sướng một thời gian.
 
Mà trong đó  một bộ, là nương  chuẩn  cho .
 
Khoảnh khắc ,  cũng hối hận.
 
May mắn ,  thứ vẫn còn kịp.
 
Bởi vì  mở mắt,  phát hiện,  và Hoắc Nghiên đều  trọng sinh.
 
Trọng sinh về  khi gặp gỡ  đầu tại yến tiệc thưởng hoa.
 
Lần ,   đến.
 
Tiểu  hỏi    lén lút  trộm bên nam tân ,  cũng  .
--- Chương 5 ---
 
Cả một buổi tiệc,  đều im lặng đến lạ thường,  nơi đều cẩn trọng.
 
Ngay cả khi những quý nữ đó châm chọc  nhạo ,  cũng  hề phản bác nửa lời.
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tiểu  Bùi Xu kinh ngạc:
 
"A Tỷ hôm nay    đổi tính nết ?"
 
Phải  rằng    tuy    nóng nảy, nhưng nếu thật sự  một đám  ức hiếp, cũng sẽ  cam chịu nhịn nhục.
 
Ta chỉ  :
 
"Chẳng qua chỉ là  vài câu thôi, nhất thời hả hê, chỉ chuốc lấy khổ  kể xiết."