Nhắc đến cha , sắc mặt   cứng đờ, mang theo phẫn hận và tức giận:
 
「Mấy năm nay, ông  giấu  nuôi ngoại thất, sinh  nghiệt chủng, nhưng chỉ cần đừng  loạn  mặt  thì   thể giả vờ  , nhưng  vạn vạn  ngờ, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ông   vì tiền đồ của  mà bán con gái của !」
 
Cha  nuôi ngoại thất,     là ba năm , nhưng khi    thì  muộn .
 
Ngoại thất   chỉ theo ông  nhiều năm, còn sinh một đứa con trai.
 
Vậy hòa ly, chắc chắn  thể hòa ly  nữa.
 
Chưa  đến việc cha   tiếng  là yêu vợ như mạng, ông  tuyệt đối sẽ  để  khác vạch trần.
 
Chính là ngoại thất và đứa con đó,   cũng quyết  cho phép:
 
「Để  hòa ly, giữ  khối gia sản lớn cho đôi gian phu dâm phụ và nghiệt chủng , bọn chúng  mơ giữa ban ngày!」
 
「Ta còn ở đây một ngày, bọn chúng đừng hòng bước chân  cửa  nửa bước!」
 
Bởi  con xem.
 
Mẹ  tự cho  là   cách giữ chồng, cũng  thể đoán  lòng phu quân của .
Kiếp   đổi cách sống, cũng  hạnh phúc.
 
Vậy  còn rối rắm điều gì chứ?
 
Đỗ gia đại công tử    ,  nhà họ Đỗ    ,  đều  bận tâm.
 
Chỉ cần  phận Đỗ đại phu nhân  khi  gả   thể khiến  y thực vô ưu,    đời khinh khi, đó mới là lợi ích thiết thực, mà   thể nắm giữ.
 
「Bởi   , con nguyện ý gả.」
 
--- Chương 12 ---
 
Nay tân phụ nhập môn, tiểu cô tử xị mặt, bà mẫu công công giáng cho  đòn phủ đầu, tiểu thúc tử  càng chẳng  chút kính ý nào.
 
Phu quân còn dùng gà trống  thế.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
Bọn họ tưởng  sẽ khó xử hổ thẹn.
 
Lại nào , so với kiếp   cày  hết ruộng, nuôi  xong tằm, thêu  dứt khăn và hầu hạ  ngừng Hoắc Nghiên.
 
Thì những điều  quả thực chẳng đáng để nhắc tới.
 
Quả nhiên cái thứ tình tình ái ái gì đó,  cày vài mẫu ruộng là sẽ ngoan ngoãn ngay.
 
Bởi   khi bà mẫu  ,  chỉ nhẹ nhàng dịu dàng đáp:
 
「Thiến Nhi   cố ý, huống hồ A Uyển cũng   , nay  Thiến Nhi  tính tình tương tự   nhà , A Uyển  cũng thấy hoan hỉ.」
 
Giả thôi, tiểu   là   lời hiểu chuyện nhất, khi tiễn  xuất giá còn buồn bã  lóc nữa kìa.
 
  khác  thấy  đáp lời như , chỉ sẽ xì xào bàn tán rằng Thượng thư phủ cưới  một nàng dâu hiểu chuyện  đại thể, ngược  vị nhị tiểu thư   kiêu căng ngang ngược đến thế, quả thực  dám khen ngợi.
 
Bà mẫu dường như  ngờ kết quả  như , trong mắt lóe lên điều gì đó, nụ   khóe môi cũng tan biến, lạnh lùng :
 
「Nếu  thế,  thì bái đường .」
 
「Nhược Lân  thể yếu ớt, con dâu   hiểu chuyện như ,  thì dùng vật khác  thế, nghĩ là cũng sẽ  để tâm .」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguyen-kiep-sau-van-ga-cho-chang/chuong-7.html.]
 
Ta đương nhiên sẽ  để tâm,  gả là  phận Đỗ đại phu nhân, chứ   gả con trai bà .
 
Đừng  là một con gà, dù là một con chó,  cũng bái đường!
 
Ta thản nhiên quỳ xuống, bên tai chủ hôn cao giọng:
 
「Nhất bái thiên địa!」
 
Con gà trống bên cạnh vỗ cánh phành phạch.
 
「Nhị bái cao đường!」
 
Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán.
 
「Phu thê đối ——」
 
「Khoan !」
 
Có  xông  khỏi đám đông, lớn tiếng .
 
--- Chương 13 ---
 
Lễ nghi  gián đoạn,  mắt  chỉ thấy một màu đỏ của khăn,  rõ tình hình, nhưng giọng     quá đỗi quen thuộc.
 
Ta nắm chặt tay,  dậy, hướng về phía đó mà 「」 tới.
 
「Hoắc tướng quân?」
 
Những  khác cũng kinh ngạc:
 
「Nhị công tử Hoắc gia   dẫn binh đánh trận, đại thắng mà về, Đại thiếu gia Hoắc gia   phong Thường Thắng Tướng quân, hôm nay mới trở về, đang lúc phong quang,  bỗng nhiên  đến đây?」
 
「Chẳng lẽ Đỗ gia  mời?」
 
 Đỗ gia vốn  coi trọng  con trai và nàng dâu , đừng  đến mối hôn sự ,   thể mời chứ.
 
 Hoắc Nghiên giờ đang phong quang, bà mẫu và công công đương nhiên  tươi nghênh đón:
 
「Hoắc tướng quân giá lâm,    trướng  sớm báo tin? Tướng quân mời , đến uống một chén hỉ tửu?」
 
 Hoắc Nghiên hiển nhiên   cơn giận  cho choáng váng đầu óc,  mà  suy nghĩ,  hề đắn đo mà  với ngữ khí cực kỳ gay gắt:
 
「Ta   đến để uống hỉ tửu!」
 
Ngữ khí bất thiện, quả là   mất mặt bà mẫu và công công.
 
Sắc mặt hai  khá khó coi.
 
Mà   Hoắc Nghiên, phong trần mệt mỏi, khí thế hùng hổ,   giáp trụ  cởi,  bao ánh mắt dõi theo,  cứ thế kiên định, chăm chú  chằm chằm  .
 
Việc     ngoài dự liệu của .
 
Rõ ràng  đó  xác định, chúng  trùng sinh một kiếp,  ai can hệ đến ai, mỗi  một ngả.
 
Vì  Hoắc Nghiên  xông  lúc  đang bái đường,  còn  chằm chằm    mặt nhiều  như  chứ.
 
Lần  đừng   khác sẽ nghĩ gì, dù chỉ là truyền  ngoài,  ở Đỗ gia, còn  thể tự xử lý thế nào?!