Ta  định tâm thần, nhưng vẫn theo bản năng lùi  một bước.
 
Thế nhưng giây tiếp theo, một bàn tay đỡ lấy eo , một luồng hương thuốc thanh đắng truyền đến.
 
Ta ngạc nhiên  đầu,  khăn voan đỏ, chỉ thấy  bộ hỉ bào của  .
 
Và giọng  lạnh nhạt mà yếu ớt của đối phương:
 
「Hoắc tướng quân là đến tìm xá  của tại hạ  ?」
 
「 lúc  chính là lễ bái đường của tại hạ và tân hôn thê tử, chi bằng đợi  hạ nhân thông báo, tướng quân  xuống uống một chén hỉ tửu?」
 
Hôn sự của Hoắc Nghiên và Đỗ Thiến Nhi, tuy  công khai, nhưng hai nhà  ngầm định, trong các thế gia đại tộc Kim Lăng , tự nhiên ai nấy cũng đều  rõ.
 
Giờ  như , cũng  sai.
 
Ít nhất cũng cho Hoắc Nghiên một lý do  nhất.
 
 Hoắc Nghiên  thấy bàn tay Đỗ Nhược Lân đang ôm eo , vẫn càng thêm giận dữ:
 
「Ta   là đến——」
 
「Phu quân!」
 
Ta đột nhiên kêu lên một tiếng,  ảnh khẽ lay động, nửa ngả  lòng  bên cạnh, trông như  vẻ mệt mỏi.
 
Người bên cạnh  thể cứng đờ, dừng  một giây,  vẫn đỡ lấy .
 
Phu thê tân hôn cử chỉ như , quả là ân ái.
 
Việc  như một chậu nước lạnh, dội thẳng  Hoắc Nghiên.
 
「Nhược Lân?」
 
Nhìn thấy đại nhi tử của , bà mẫu   vui vẻ như , ngược  còn xa lạ:
 
「Con   đến đây? Chẳng  đang bệnh ?」
 
Người ôm  ho khan hai tiếng, cũng chẳng  thiết gì với mẫu , nhàn nhạt :
 
「Đây là ngày hài nhi thành hôn bái đường, phu thê là một thể, dù chỉ còn một  thở, cũng nên cùng tân phụ thành lễ mới .」
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nói xong,  ngẩng đầu  về phía  Hoắc Nghiên:
 
「Xá   đến .」
 
Lời  dứt,  ảnh Đỗ Thiến Nhi quả nhiên xuất hiện, nhưng  chẳng còn vẻ chán ghét khi đối với .
 
Ngược  là vẻ mặt đầy mừng rỡ:
 
「Tướng quân,    đến đây?」
 
Hoắc Nghiên  một luồng khí  cho choáng váng đầu óc cuối cùng cũng  hồn, từ từ xoay ,  về phía Đỗ Thiến Nhi đang e ấp.
 
Sau lưng   ướt đẫm mồ hôi lạnh.
 
Mới   mới hiểu    gì.
 
Nay   công thành danh toại,  cưới là nữ nhi của Thượng thư, môn đăng hộ đối.
 
Hôm nay nếu quả thật nhất thời ý khí mà phá hoại hôn lễ,  thì tất cả sẽ kết thúc.
 
Hôn sự đổ bể, phụ  thất vọng, ngôn quan hặc tội...
 
Hắn  sẽ trở thành Hoắc Nghiên một sự vô thành ở kiếp .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguyen-kiep-sau-van-ga-cho-chang/chuong-8.html.]
Chỉ  thể ngước  ánh hào quang của nhị .
 
Chỉ vì một Bùi Uyển...
 
Có đáng ?
 
Hoắc Nghiên đưa  đáp án, từng chữ từng chữ, khó khăn:
 
「Là đến tìm Đỗ tiểu thư.」
 
「Đến vội vàng,  kịp mang theo hạ lễ, quả thực   với Đỗ công tử và... Đỗ phu nhân.」
 
「Thất lễ .」
 
Đáp án là,  đáng.
 
--- Chương 14 ---
 
Sau màn xen ngang .
 
Con gà trống dùng để sỉ nhục     rút .
 
Một đầu khác của dải lụa đỏ,    nắm lấy giống như .
 
Hoắc Nghiên  ở bàn tiệc nam khách,  cảnh .
 
Cuối cùng——
 
「Phu thê đối bái!」
 
Trong lúc mơ hồ,  nhớ đến cô nương thẹn thùng kiếp    giá y lộng lẫy, đầu cài hồng hoa mà gả cho .
 
Hắn  sẽ cho nàng một hôn lễ long trọng nhất.
 
Âm thanh chói tai,  đỏ hoe mắt.
 
「Đưa  động phòng!」
 
--- Chương 15 ---
 
Một cuộc hôn sự cứ thế mà trải qua một cách hữu kinh vô hiểm.
 
Đợi khách khứa tản  hết, Đỗ Nhược Lân bước  phòng tân hôn, gọi lui hạ nhân.
 
Trong phòng hồng chúc lay động, tĩnh lặng  tiếng động.
 
Chàng vén khăn voan đỏ của  lên.
 
Đập  mắt , là một khuôn mặt tuấn tú mà tái nhợt.
 
Dù cho khoác lên bộ hỉ phục, cũng khó mà tăng thêm vài phần sinh khí.
 
Có thể thấy lời đồn  sai.
 
Đỗ gia đại thiếu gia, quả thật là một kẻ bệnh tật.
 
Tướng yểu mệnh.
 
Ta chớp chớp mắt.
 
Chàng   mặt  biểu cảm mà đặt khăn voan xuống, mở miệng:
 
「Chuyện ngày hôm nay,   để tâm, cũng sẽ  truy cứu, dù  nàng gả cho  cũng   tự nguyện.」
 
「Nàng tính toán sai ,   thể bệnh yếu,   cho cũng  thể cho nàng thứ nàng . Ngược ,  trong nhà     ưa thích, nàng gả đến cũng chỉ sẽ như , bởi    nếu nàng an phận thủ thường, ở yên trong Đông viện ,  vẫn  thể bảo nàng vô ưu.」
 
「 nếu nàng cứ  vọng tưởng điều khác, tả hữu bám víu, cũng đừng tự chuốc lấy hậu quả.」