Trong mắt  đầy rẫy vẻ chán ghét,   đối với , mà là đối với thế đạo .
 
Hiển nhiên là dáng vẻ buông xuôi tất cả:
 
「Cứ thế  , đợi  c.h.ế.t ,  sẽ cho nàng một phong hưu thư và một khoản kim ngân,  cần vì  mà giữ tiết, cũng đừng đến  phiền .」
 
Nói xong,  thậm chí  thèm  thêm một cái, liền hướng  cửa  tới.
 
Ta cất tiếng: 「Phu quân đây là   ?」
 
Bước chân  khựng ,  đầu  , lông mày nhíu chặt.
 
Hiển nhiên là cực kỳ  thích xưng hô 「phu quân」 , nhưng    phản bác thế nào, dù  chúng  cũng  bái đường ,  quả thật là phu quân của .
 
Bởi   chỉ  thể :
 
「Thư phòng.」
 
Chàng  căn bản  hề  cùng  chung chăn gối.
 
  định ,    kéo .
 
Chàng   thể  chứ?
 
Động phòng hoa chúc, nếu tân lang bỏ , ngày mai  chẳng  sẽ thành trò  .
 
Nguy hại đến địa vị và  phận của ,  tuyệt đối  cho phép.
 
Chàng vốn dĩ  thể  , phản ứng  kịp   kéo lên giường, ho khan  dứt, kinh ngạc xen lẫn tức giận:
 
「Nàng   gì?!」
 
「Tự nhiên là động phòng hoa chúc, kiệu  hạ, đường cũng  bái. Phu quân    thể   gả đến vốn  nguyện ý chứ?」
 
Chàng sững sờ,  đó tự giễu  một tiếng:
 
「Ta  thể bệnh tật thế , ai sẽ tự nguyện gả  chứ?」
 
「Ta đó」
 
Ta  chút do dự, trong ánh mắt kinh ngạc của , cởi bỏ trâm cài và xiêm y.
 
Tân hôn cự phú c.h.ế.t phu quân, chuyện  như  hiện giờ  là  vui vẻ nhất.
 
Bởi ——
 
đại công tử Đỗ gia bệnh yếu thanh lãnh   cưỡng chế cởi thắt lưng, chặn lấy đôi môi mỏng:
 
「Phu quân, chúng  động phòng .」
 
--- Chương 16 ---
 
Sáng hôm ,  thấy hạ nhân Đỗ gia  đợi sẵn gõ cửa,  thần thanh khí sảng mà rời giường.
 
Cửa  đẩy , ma ma bên cạnh bà mẫu trợn mắt  chăm chú  trong, giây tiếp theo chậu nước trong tay liền rơi xuống, 「ai ôi」 một tiếng chạy về phía giường:
 
「Đại thiếu gia!」
 
Trên cổ Đỗ Nhược Lân còn vương những vệt đỏ lốm đốm,   quấn chăn, mặt mày trầm xuống, trông hệt như một trinh nữ khuê các     vấy bẩn.
 
Hắn  phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của ma ma, nghiến răng nghiến lợi :
 
"Hành vi tiểu nhân,  nhục sĩ khí, chẳng  đạo quân tử!"
 
"Bùi Uyển, nàng—khụ khụ khụ!"
 
Người hầu xung quanh xôn xao cả lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguyen-kiep-sau-van-ga-cho-chang/chuong-9.html.]
 
Ta chỉnh  cổ áo.
 
Trò ,  là nữ tử, nào  tiểu nhân, càng   quân tử.
 
Đêm tân hôn động phòng hoa chúc cùng phu quân của  thì  ? Chuyện đương nhiên!
 
Đỗ Nhược Lân cũng thấy phiền, ném chiếc khăn loan  giường  lòng ma ma, thấp giọng quát:
 
"Cút  ngoài!"
 
Ma ma   rõ vệt đỏ  chiếc khăn,  nhịn   thật:
 
"Hai   mà thật sự—"
 
Dù  thì bà  cũng là   bà mẫu phái đến để xem trò , Đỗ Nhược Lân là một kẻ bệnh tật quanh năm,  thêm  là một nàng dâu   lòng, chắc chắn sẽ  đủ chuyện  hổ.
 
 ai ngờ…
 
Ma ma  ,    sắc mặt  tái của Đỗ Nhược Lân, và những vệt đỏ rõ ràng  chiếc cổ trắng nõn của …
 
Đỗ Nhược Lân: "…"
 
Gân xanh  trán Đỗ Nhược Lân nổi lên:
 
"Cút, , ngoài!"
 
Cả đám  vội vàng lăn lộn bò .
 
Sau khi đại thiếu gia Đỗ gia  ngã xuống nước bệnh nặng, từ  mây rơi xuống bùn lầy, tính tình  đổi hẳn.
 
Hắn  thường trốn trong viện   ngoài, ghét nhất là gặp  lạ, ngay cả việc tắm rửa  rửa mặt cũng tự  .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
Người hầu lỡ bước  thì  tránh khỏi  quát mắng đến đỏ mặt.
 
Những chuyện  họ đều .
 
Thành thật mà , giờ đây đại thiếu gia  trở thành đứa con ghẻ   cha  yêu thích, nhưng  lão Thừa tướng ở đó, vợ chồng Đỗ Thượng thư dù  thích cũng chỉ  thể cung phụng dỗ dành.
 
Đám đông tản .
 
Đỗ Nhược Lân giận dỗi hất tung chăn .
 
 bàn tay  lấy áo bào  khẽ run rẩy.
 
Giây tiếp theo, một bàn tay tự nhiên cầm lấy áo bào đưa đến  mặt .
 
Hắn  ngẩng đầu, trừng mắt   đầy dữ tợn:
 
"Không cần nàng bố thí! Cút !"
 
Hắn  nặng nề cầm lấy y phục của , nhưng  mặc xong lớp áo lót  đổ mồ hôi đầm đìa.
 
Ta cứ  bất động,  chớp mắt   cảnh đó.
 
Lòng tự tôn và thể diện đang giằng co,   càng mặc càng lộn xộn.
 
Mấy   thành,  đ.ấ.m một quyền xuống chăn.
 
Tự buông xuôi,  ngã vật xuống giường, mu bàn tay che mắt.
 
Tiếng thở dốc lúc sâu lúc cạn trong căn phòng yên tĩnh càng trở nên rõ ràng.
 
Ta   gì, chỉ nhanh nhẹn mặc quần áo cho .