Nguyện vì công chúa, một đời làm thần - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-12-03 01:16:15
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
ĐiỆn Phi Hương cách ĐiỆn Phượng Nghi cũng tính xa.
Khi Lý TiỆn Ngư dẫn theo NguyỆt Kiến, cầm một hộp điểm tâm đến tiền điỆn, cũng chỉ mới qua giờ dùng bữa sáng, ngay cả sương sớm trắng sữa còn tan biến hết.
Nàng bước lên bậc cầu thang dài còn đọng nước.
Còn mở miỆng, Chấp Sương canh giữ ở cửa điỆn hành lễ với nàng, áy náy : “Công chúa, công chúa nhà bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi. Chỉ sợ gặp ngài .”
Lý TiỆn Ngư chỉ thể gật đầu: “Vậy chờ bữa trưa đây bái kiến hoàng tỷ”
Nàng , xoay rời , nhấc mắt lên, trông thấy hoàng tỷ Ninh Ý trở về từ bên ngoài.
Vào trời đông giá rét, vạn vật suy yếu, mà nàng vẫn mặc chiếc váy đỏ dỆt bằng chỉ vàng tươi , khoác một chiếc áo choàng lông cừu màu đen mềm mại, mái tóc dài đen nhánh búi thành kiểu đọa vân lộng lẫy, cây trâm của nàng bằng vàng ròng và khảm hồng ngọc.
Là kiểu ăn mặc lộng lẫy hiếm khi gặp .
Ánh mắt của Lý TiỆn Ngư hấp dẫn qua, khỏi mở miỆng kêu: “Hoàng tỷ Ninh Ý.”
Ninh Ý cũng thấy nàng.
Môi đỏ của nàng khẽ cong lên, bước thong dong đến Lý TiỆn Ngư, giống như ngày thường giơ tay lên nhéo mặt nàng, giọng lười biếng: “Thật hiếm thấy nha, sớm như mà thỏ con tự đưa tới cửa .” Ninh Ý trở về từ bên ngoài, đầu ngón tay lạnh lẽo một chút.
Lý TiỆn Ngư né tránh, nàng nhẹ giọng : “Gia Ninh đây thăm hoàng tỷ.”
Ninh Ý mỉm , dẫn nàng cất bước bên trong, mà Chấp Sương sắc mặt ửng đỏ, lui sang bên cạnh, cũng thỉnh tội với Ninh Ý.
Lý TiỆn Ngư đoán , lời của Chấp Sương chắc là do hoàng tỷ lập mưu đặt kế cho nên nàng cũng hỏi nhiều, chỉ cất bước ngang qua từ bên Chấp Sương.
Ninh Ý mở miỆng: “Chấp Sương.”
Nàng chút để ý : “Tiến , giúp bổn cung sơn móng tay nữa.” Chấp Sương cúi đầu .
Vì ba cùng nội điỆn.
Lý TiỆn Ngư ở chiếc ghế hoa hồng, đặt hộp đồ ăn lên trường án. Mà Ninh Ý dựa nghiêng chiếc ghế dài, gác cổ tay trắng nõn lên chiếc gối, để Chấp Sương giúp nàng gỡ xuống từng cái móng tay giả, lấy nước ấm rửa tay.
Ninh Ý liếc mắt nàng một cái, nhanh chậm hỏi: “Nói , hôm nay tới tìm bổn cung cái gì?”
Lý TiỆn Ngư đáp: “Gia Ninh cầm theo điểm tâm đến đây thăm hoàng tỷ.”
Ninh Ý tùy tay ném một cái bình sứ nhỏ cho Chấp Sương, chút để ý mỉm : “Cứ ở đây như với bổn cung ?”
Lý TiỆn Ngư suy nghĩ một lúc, : “Hoàng tỷ chơi chỗ nào, Gia Ninh thể cùng với hoàng tỷ.” Ninh Ý nheo mắt , giống như phát hiỆn hôm nay nàng thiết giống bình thường.
Ninh Ý suy nghĩ xem rốt cuộc Lý TiỆn Ngư cái gì, nhiều ít.
khi ánh mắt dừng ở đôi mắt hạnh hoa trong sáng mang theo một chút lo lắng của nàng, lên thành tiếng, giống như hiểu rõ tâm tư vốn dĩ đơn giản của nàng.
Ninh Ý cong môi, ngân nga mời: “Đi Thái Cực ĐiỆn thỉnh an phụ hoàng.” Nàng nhướng mày, ý bên môi càng sâu: “Muội cùng với bổn cung ?”
Lý TiỆn Ngư câu hỏi của nàng cho ngẩn . Nàng nửa rũ lông mi xuống, mày cau , ở trong lòng đang do dự quyết định . Nàng ĐiỆn Thái Cực của phụ hoàng, sợ ở nơi đó gặp sứ thần của Hô Diễn, nhưng nếu , nàng sợ sẽ còn cơ hội gặp hoàng tỷ Ninh Ý.
Ninh Ý cũng vội vàng.
Nàng hứng thú Lý TiỆn Ngư, giống như chờ nàng khiếp đảm lắc đầu. (khiếp đảm: sợ đến mức cảm giác như rụng rời chân tay)
Chấp Sương ở bên cạnh gỡ hết móng tay giả xuống, mở bình sứ Ninh Ý ném qua .
Bên trong là bột phấn màu đỏ thắm, sơn móng tay giống như là phấn hoa mùa xuân cất giấu.
Chấp Sương thêm nước và khuấy đều, thấy màu sắc đỏ tươi thì lấy một miếng vải dính một chút , cẩn thận sơn lên móng tay của Ninh Ý và dùng vải bông quấn . Ngón tay trắng ngọc đầu tiên còn quấn chặt , Lý TiỆn Ngư cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng giống như hạ quyết tâm trong lòng: “Nếu hoàng tỷ nhất định thì Gia Ninh sẽ cùng với hoàng tỷ.”
Mắt phượng của Ninh Ý híp , ánh mắt rơi xuống nàng. “Từ khi nào thỏ con lớn gan như ?”
Nàng thói quen duỗi tay nhéo gương mặt của Lý TiỆn Ngư, nhưng đầu ngón tay giơ lên mới nhớ tới bản đang nhuộm móng tay, càng thêm mất hứng thú, chỉ lười nhác : “Vẫn là thôi . Muội qua chỉ vướng chân vướng tay. Chi bằng chạy nhanh trở về ĐiỆn Phi Hương của , tìm tên ảnh vỆ nhỏ của di chơi thôi.”
“Hoàng tỷ!” Lý TiỆn Ngư do mặt khi nàng như , dậy trở về. khi dậy, còn vài bước, nàng nhịn đầu , nhỏ giọng hỏi: “Hoàng tỷ, tỷ thật sự gả đến Hô Diễn ?” Ninh Ý , giống như chuyỆn buồn gì đó, đến bộ tua cắm bên tóc mai lay động kéo ánh sáng.
Nàng cũng hề để ý đến đầu ngón tay của nàng đang quấn băng vải, vẫy tay kêu nàng .
Ánh mắt của nàng sáng quắc: “Thỏ con, đây.”
Lý TiỆn Ngư lời đến gần một chút, lời nàng cúi xuống, đưa lỗ tai để sát đến bên môi của nàng.
Chờ nàng bí mật gì đó với .
Ninh Ý cũng nửa dậy, khẽ thành tiếng ở bên tai nàng, giọng điỆu nhẹ nhàng, một đôi mắt phượng quyến rũ giống như đóng băng.
“Cái tên già ghê tởm đừng mà mơ.” “Đại NguyỆt sẽ công chúa nào gả cho ông cả.”
Lý TiỆn Ngư ngẩn , còn hỏi , Ninh Ý giống phiền chán một chút.
Nàng lỆnh cho Chấp Tố ôm chồn tuyết đặt ở bên cạnh giường của nàng, băng tuyết trong mắt phượng tan , sáng lấp lánh chuyển động: “Nếu còn về, sẽ lỆnh kêu ném nó trong ĐiỆn Phi Hương.”
“Vào đông thỏ mập, lúc đủ cho nó ăn no nê.”
Lý TiỆn Ngư hoàng tỷ là . Nàng vội vàng im tiếng, dậy chào tạm biỆt với hoàng tỷ.
Trời mùa đông lạnh giá, Ninh Ý cũng lười dậy tiễn nàng, đơn giản nhắm mắt , ôm áo lông chồn đặt chiếc ghế dài ngủ một chút.
Cho đến nửa canh giờ , nàng tỉnh từ giấc ngủ nhỏ, thấy Chấp Sương Chấp Tố vẫn luôn canh giữ ở bên nàng mà sơn móng tay ngón tay cũng nhuộm xong.
Nàng giơ tay lên, khẽ xuyên qua ánh nắng mờ mờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguyen-vi-cong-chua-mot-doi-lam-than/chuong-103.html.]
Thấy sơn móng tay do thắm như máu, sóng nước lóng lánh ướt át, ý trong mắt phượng càng đậm.
“Đi thôi.” Nàng dậy, mang lên từng cái từng cái móng tay giả mạ vàng đặt khay gỗ, môi đỏ cong lên, nụ đầy sâu thẳm: “Đi ĐiỆn Thái Cực thỉnh an phụ hoàng.”
Trong ĐiỆn Thái Cực trải thảm nhung Ba Tư dày.
Dưới những viên gạch vàng đang đốt than, mặc dù mùa đông, cũng ấm áp như mùa xuân. Khi Lý Yến bái kiến ở trong đó gặp thể tưởng tượng .
Hoàng của , Ninh Ý.
Lúc đó, Ninh Ý đang ghế bành chỗ của hoàng đế, gỡ móng tay giả mạ vàng của , tự tay lột một đĩa quả nho cho hoàng đế.
Khung cảnh hài hòa.
Phụ từ nữ hiếu, bất quá cũng chỉ là như mà thôi. khi thái giám tiến thông báo, khi Ninh Ý ngước mắt lên thấy Lý Yến, biểu cảm mặt lập tức lạnh xuống.
Nàng lấy khăn lau nước quả nho còn dính đầu ngón tay, dậy tùy ý hành lễ với hoàng đế: “Nếu hoàng tới, Ninh Ý xin phép về .” Hoàng đế cũng để ý, vẫy tay cho nàng lui , về phía Thái Tử, giọng điỆu : “Hôm nay ngươi cái gì?”
Từ khi Đông Cung ngoài xây phủ, thái độ của vẫn luôn như . Chắc là cảm thấy kiêng kị ở trong lòng.
Thái độ của Lý Yến vẫn cung kính: “Lần nhi thần đến đây là vì viỆc của Hô Diễn.”
Hắn : “Khang Nhạc tuổi nhỏ, thích hợp đến Hô Diễn hòa . Mong rằng phụ hoàng thu hồi mỆnh lỆnh ban .”
Hoàng đế là viỆc , sắc mặt càng trầm.
Hai chân của còn tri giác, thể dậy, chỉ thể giơ tay mạnh mẽ đập một cái thật mạnh lên tay vịn bằng gỗ, nổi giận : “Trẫm hạ chỉ, thể để khác tùy ý xen !”
Hắn , ngước mắt về phía Lý Yến, đáy mắt hiỆn lên vẻ hung ác nham hiểm: “Hay là, ngươi vì chuyỆn nhỏ mà kháng chỉ?” Hắn quát chói tai: “Ñgươi mưu phản đúng ?”
Lý Yến rũ mắt, nhỏ giọng cáo tội.
Nếu là ngày xưa, vẫn sẽ tiếp tục khuyên. hôm nay, giống như thật sự sai, giống như hoàng đế mong . bình than bo qua chuyỆn , một nữa lên vài chuyỆn quan trọng khác.
Mà thái độ của hoàng đế cũng kiên nhẫn.
Hắn bực bội : “ViỆc cỏn con cứ giao cho tả, hữu thừa tướng cùng xử lý là ! Cần gì trẫm suy nghĩ quyết định!”
Lý Yến cần nhiều lời nữa. Hắn giống như hoàng đế mong , ngoan ngoãn dậy cáo lui.
Hoàng đế cũng giữ , thậm chí còn đợi qua tấm bình phong hình con rồng vàng ở mặt thì gấp chờ nổi với Thừa Cát: “Đêm qua dàn xếp những ca cơ ? Mau các nàng tới ĐiỆn Thái Cực của trẫm.”
Ánh mắt của hoàng đế tỏa sáng, lẩm bẩm tự một : “Cũng các nàng mặc trang phục của con gái Đại NguyỆt thì sẽ trông như thế nào nữa.”
Hắn chỉ nghĩ đến thì cảm thấy miỆng khô lưỡi khô. Lập tức uống lên một tách nóng, ăn một quả nho do Ninh Ý lột xong.
Khi Lý Yến bên ngoài ĐiỆn Thái Cực, Ninh Ý vẫn rời .
Nàng mái ngói rãnh để nước chảy ở ĐiỆn Thái Cực, ngước mắt bức tượng Chu Tước lớn ở Đài Kỳ Phong.
Cái bức tượng điêu khắc từ đá hồng ngọc, mặc dù ở trong thời tiết mù mịt , cũng là rực rỡ lung linh, tỏa sáng lóa mắt. Nàng đến mức khóe môi cong lên, đến nỗi Lý Yến đến bên nàng, cũng vẫn dời ánh mắt , chỉ nhẹ nhàng trào phúng : “Thời tiết như . Lại thấy mất hứng, thật là đáng tiếc.”
Lý Yến dừng bước ở bên nàng, cũng bởi vì lời của nàng mà tức giận.
Giọng của bình tĩnh hỏi: “Hoàng chờ ở đây, chỉ là mở miỆng châm chọc vài câu thôi ?”
Ninh Ý đánh giá , ý bên môi càng sâu một chút.
Nàng bước đến gần một chút, xoa xoa móng tay giả mạ vàng mới đeo lên xong của lên vạt áo của , lau bụi bặm hề tồn tại ở đó: “Bằng thì ?”
Lý Yến : “Nếu hoàng ở chỗ chờ cô. Cô cũng sẽ ĐiỆn Phượng Nghi tìm .”
Ninh Ý nhướng mày, nhẹ thành tiếng: “Sao nào, hoàng còn thừa thái phó để đưa cho bổn cung ?”
“Không .” Lý Yến cúi đầu, lấy giọng chỉ hai mới thể thấy : “Cô hỏi lấy một vật.”
Không đợi Ninh Ý đặt câu hỏi, mở miỆng, từng câu từng chữ rõ ràng: “Nửa miếng ngọc phù mẫu hậu để .”
Vừa dứt lời, ý mặt Ninh Ý lập tức biến mất. Nàng ngước mắt phượng lên, ánh mắt sâu thẳm kỹ một lúc lâu, bỗng dưng thành tiếng.
Nàng thoải mái, đến gần như cúi gập xuống: “Nhiều năm như , rốt cuộc hoàng cũng nhớ còn vật đó .”
Lý Yến trả lời, chỉ yên tĩnh chờ nàng bình tĩnh . Sau một lúc lâu, Ninh Ý từ từ dừng tiếng . Nàng từ trong túi tay áo lấy một cái túi gấm, cũng mở mà ném bộ cho .
“Đồ mà hoàng .” Nàng cất bước, qua bên cạnh , thoải mái: “Đáng tiếc, trễ , chỉ sợ cần dùng tới. thật cũng thất vọng nguyỆn vọng của mẫu hậu.”
Lý Yến rũ mắt, bóng dáng của nàng biến mất ở cuối bậc thang bằng ngọc. Hắn giơ tay, mở cái túi gấm . Bên trong là nửa miếng ngọc phù hình dạng Hải Đông Thanh. Đây là di vật trân quý nhất mẫu hậu để cho bọn họ. Hắn và Ninh Ý mỗi một nửa, ghép với , đó chính là tín vật.
Tín vật thể lỆnh cho thiên quân vạn mã.
Lý Yến từ từ xoay , về phía ĐiỆn Thái Cực phía .
Mái vòm cong cong, ngói lưu ly do đậm, tượng con thú màu vàng cũng rõ ràng ở trong thời tiết âm u, từ xa xa giống như đang .
Hắn nắm chặt ngọc phù trong tay, đáy mắt bắt đầu gợn sóng.
Đăng cơ lâu lắm , an nhàn lâu lắm . Có lẽ phụ hoàng của quên mất. Mẫu hậu của bọn họ, Hoàng Hậu quá cố của ông sinh ở Vương thị.
Vương thị nhiều đời tòng quân, điều khiển vô binh mã.