Nguyện vì công chúa, một đời làm thần - Chương 168: Ngoại truyện 13

Cập nhật lúc: 2024-12-03 07:58:24
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ là bởi vì bọn họ dạo ở ngoài cung quá lâu.

Chờ khi trở về cung cấm, trong cung thắp sáng ánh đèn rực rỡ.

Lý TiỆn Ngư theo phía Lâm Uyên, chậm rãi dọc theo con đường phía .

Trong ánh chiều tà thể thấy cửa điỆn phía xa của ĐiỆn Thừa Càn.

Khác biỆt với lúc nãy là cửa điỆn ngoài Kim Ngô VỆ đang canh giữ thì một cung nữ mặc quần áo màu xanh đang chờ ở đó.

Lý TiỆn Ngư từ phía xa, cảm thấy giống như quen mắt.

Ngón tay thon dài của Lâm Uyên nắm bàn tay trắng nõn của nàng cũng lập tức siết chặt .

Vẻ mặt của lạnh lùng về phía tên cung nữ : “Mẫu hậu lỆnh cho ngươi đến đây cái gì?”

Cung nữ tiến lên hành lễ, trong tay còn bưng một cái bồn sứ che bằng vải đỏ. Đây đúng là cung nữ Cẩm Bạch ở bên cạnh Thái hậu.

“Nương nương kêu nô tỳ đến tặng quà cho Hoàng hậu nương nương.”

Ánh mắt của Lý TiỆn Ngư dừng bồn sứ trong tay nàng, kinh ngạc hỏi: “Đây là mẫu hậu ban thưởng ?”

Nàng nhỏ giọng cảm ơn, theo bản năng nhấc tấm vải đỏ lên.

Lâm Uyên ấn đầu ngón tay của nàng xuống. Hắn đem thoại bản trong tay đưa cho nàng và tự tay nhấc vải đỏ che bồn sứ lên.

Trong bồn sứ cũng đồ vật như nghĩ.

Chỉ một bồn nước trong và một con cá chép màu vàng.

Ánh đèn của đèn Trường Tín cung đình ở điỆn sáng ngời, chiếu lên màu vàng của con cá chép .

Con cá đang vẫy đuôi, bơi qua bơi tuần tra, trông vô cùng hoạt bát.

“Cá chép?” Mày kiếm của Lâm Uyên khẽ nhướng lên: “Mẫu hậu đây là ý gì?”

Lý TiỆn Ngư nhận : “Đây là cá chép lúc gặp qua ở trong đình nghỉ chân ?”

Mày của nàng cong cong, nghiêng đầu nhỏ giọng với Lý TiỆn Ngư: “Sáng sớm hôm nay khi ở đây, từng cho cá chép ăn.” “Vốn dĩ là hỏi cung nhân một con cá chép để về bạn với con cá đỏ. nhóm cung nữ đây là cá mẫu hậu nuôi. Nên cho các nàng lấy nó.”

Giọng điỆu của Lâm Uyên lạnh băng: “Tin tức của mẫu hậu linh thông.” Những lời đương nhiên với Lý TiỆn Ngư.

Cẩm Bạch cúi xuống càng thấp, cung kính : “Hồi bẩm bỆ hạ, nương nương cũng chỉ là các cung nhân tán gẫu cho nên mới vô tình .” Lâm Uyên nhiều lời với Cẩm Bạch.

Hắn rũ mắt hỏi Lý TiỆn Ngư: “Chiêu Chiêu ?”

Lý TiỆn Ngư con cá , Lâm Uyên. Nàng giống như , Lâm Uyên cũng hề thích.

Thật lúc ban ngày nàng chỉ là thuận miỆng mà thôi. bây giờ cá chép đưa tới, nếu nàng cần thì nghĩ sẽ phật lòng của mẫu hậu, mối quan hỆ của Lâm Uyên và mẫu hậu càng lúc càng trở nên căng thẳng.

, nàng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu , nhưng cuối cùng vẫn lỆnh cho Cẩm Bạch để con cá chép .

Hắn bưng bồn sứ và dẫn Lý TiỆn Ngư trong điỆn. Tấm bình phong khẽ đóng , cung nhân lui ngoài.

Lý TiỆn Ngư đặt thoại bản đang cầm trong tay lên bàn dài, cầm quần áo tắm rửa một chuyến đến phòng tắm.

Chờ đến khi nàng trở về, thấy Lâm Uyên cũng đổi sang thường phục hằng ngày.

Giờ phút đang long án sửa sang tấu chương cần phê duyỆt hôm nay.

Bồn cá chép đặt bàn dài sát cửa sổ, cách chừng hơn nửa tẩm điỆn.

Lý TiỆn Ngư cầm khăn vải chà lau mái tóc dài còn dính nước, mang theo một chút lo lắng nhỏ giọng hỏi : “Lâm Uyên, con cá chép cái gì đó ?”

Lâm Uyên đặt quyển tấu chương trong tay xuống, cầm lấy khăn vải trong tay nàng và giúp nàng chà lau đuôi tóc.

Giọng của lạnh nhạt: “Đây từng là món quà trong ngày đại hôn của phụ hoàng và mẫu hậu.” “Đã từng cá chép trong cung chỉ hai màu đỏ và đen. Cho đến khi đại hôn của phụ hoàng một vị đại thần tặng hai con cá chép màu vàng.”

Lý TiỆn Ngư kinh ngạc, đầu về phía . “Con là một trong đó ?”

Nàng Lâm Uyên, do dự hỏi: “Cá chép thể sống lâu đến như ?”

Đầu ngón tay của Lâm Uyên ngừng .

Hắn : “Không hai con lúc . Chắc là cháu của chúng nó, đời chắt là xa hơn nữa.”

Lý TiỆn Ngư suy nghĩ : “Nếu cá chép lúc còn sống. Nó cũng coi như chứng kiến nửa đời của phụ hoàng và mẫu hậu ?”

Nàng tiếc hận: “Đáng tiếc, cá chép .” Bằng thể kể những chuyỆn ghi sử sách, thể xuất sắc hơn nhiều so với thoại bản .

Nàng mới xong, tấm bình phong nhẹ nhàng gõ gõ.

Là cung nhân bên ngoài cung điỆn tiến đến đưa đồ ăn. Giọng của Lý TiỆn Ngư ngừng trong chốc lát.

Mái tóc đen của nàng vẫn còn ướt nên thể búi tóc lên, nàng trốn màn trướng và chờ Lâm Uyên lỆnh cho nhóm cung nhân tiến .

Chờ đến khi các nàng bày bữa tối xong, nối đuôi lui ngoài thì nàng mới một nữa bước khỏi màn trướng.

Lâm Uyên đang chờ nàng ở bàn dài bày xong bữa tối. Lý TiỆn Ngư cũng về phía và cùng cùng xuống bàn dài, cầm đôi đũa bạc lên.

Thức ăn bàn dài rực rỡ muôn màu.

Khi nàng đang suy nghĩ gắp món nào thì Lâm Uyên đổi vị trí của hai món ăn.

Đổi bánh gạo đen nàng thích phía xa và cũng đặt món cá hấp ở mặt nàng.

Hắn giúp Lý TiỆn Ngư gắp một miếng cá tươi ngon: “May mắn cá chép .”

Mắt hạnh của Lý TiỆn Ngư mở to .

Nàng thịt cá trắng muốt trong chén, con cá chép may mắn sống sót ở phía xa.

Cuối cùng vẫn là giấu lòng tò mò, ngoan ngoãn cúi đầu dùng bữa. Bữa tối nhanh dùng xong.

Sau khi nhóm cung nữ dọn đồ ăn còn dư và dọn dẹp sạch sẽ bàn dài, Lâm Uyên cũng cũng long án bắt đầu phê duyỆt tấu chương chồng chất cả ngày.

Lý TiỆn Ngư đích giúp mài mực đỏ.

Nàng những tấu chương đó giống như một hai canh giờ là thể phê duyỆt xong, nên nhỏ giọng hỏi : “Lâm Uyên, thể thoại bản một chút ?”

Lâm Uyên đang cầm bút ngừng một chút.

Hắn dậy và từ trong hòm xiểng lấy mấy quyển thoại bản mới tỉnh đưa cho nàng: “Công chúa mấy quyển .” Lý TiỆn Ngư chút thôi.

Nàng cúi đầu Lâm Uyên ngăn cản, thật với —— Về quyển thoại bản Uyển Uyển , nàng còn xem xong.

Chỉ mới hai đoạn.

Nàng còn khá tò mò mặt đều cái gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguyen-vi-cong-chua-mot-doi-lam-than/chuong-168-ngoai-truyen-13.html.]

ngước mắt lên thẳng đôi mắt của Lâm Uyên.

Đèn lụa xanh và đèn hoa sen long án đều cùng đốt sáng lên, ngọn đèn dầu rực rỡ cho tròng mắt của càng thêm đen đậm thấy rõ cảm xúc trong đó.

Lý TiỆn Ngư nhớ tới chuyỆn ban ngày, gương mặt ửng đỏ.

Nàng lặng lẽ nuốt lời xuống, ngoan ngoãn cầm lấy thoại bản đưa qua và yên tĩnh lật xem bên .

Gió đêm từ từ thổi tới.

Nến đỏ đốt trong đèn càng cháy càng ngắn, khiến bóng đêm bên ngoài điỆn tiếng động lên bên trong điỆn.

Quyển thoại bản trong tay cố tình nhàm chán, thú vị giống như quyển Uyển Uyển .

Đọc đến mức cho Lý TiỆn Ngu cảm thấy mỆt rã rời.

Nàng che miỆng nhẹ nhàng ngáp một cái, cuối cùng là tạm thời đặt thoại bản xuống và cầm cây trâm bạc chọc chọc ngọn đèn dầu sắp tắt.

Ngọn đèn dầu tạm thời tắt.

Nàng nghiêng mặt xem tấu chương long án của Lâm Uyên. Tau chương hôm nay giống như xếp chồng lên cao, giống như ba tòa núi lớn thể vượt qua .

Qua một lúc lâu cũng chỉ di chuyển một góc núi băng mà thôi.

Lý TiỆn Ngư mỆt mỏi hỏi: “Lâm Uyên, còn phê duyỆt tấu chương đến bao lâu?”

Lâm Uyên đặt một quyển tấu chương phê duyỆt sang một bên. Hơi tính toán đáp án: “Khoảng ba hoặc bốn canh giờ nữa.”

Lý TiỆn Ngư cúi đầu đồng hồ cát, giọng nhỏ : “Chờ đến khi đó thì cũng sắp bình minh luôn .”

Lâm Uyên ừ một tiếng.

Hắn dậy bế Lý TiỆn Ngư lên, mang theo nàng về phía long sàng: “Tối nay công chúa cần chờ thần.”

Lý TiỆn Ngư về giường.

Nàng duỗi tay nhẹ nhàng nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của , hiỆu kêu Lâm Uyên đặt nàng xuống.

Lâm Uyên dừng bước, ngước mắt lên nàng: “Công chúa?”

Lý TiỆn Ngư ngẩng mặt lên, mắt hạnh trong sáng: “Khi cung là cùng chơi. Sau khi trở về thể để thức đêm một .”

Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, đôi mắt phượng đen đậm nhuộm ý nhợt nhạt.

Hắn cuối cùng cúi xuống và một nữa đặt Lý TiỆn Ngư long án. Lý TiỆn Ngư dậy, ở trong hòm xiểng tìm hai cái nến đỏ sửa sang vạt áo và xuống long án, giống như chuẩn cầm đèn soi sáng suốt đêm. Lâm Uyên bật .

Hắn mở ngăn kéo , đem quyển thoại bản mà Lý TiỆn Ngư còn xem xong đưa cho nàng.

Lý TiỆn Ngư cầm lấy.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, thể giúp cái gì ?” Lâm Uyên ngừng .

Hắn đặt thoại bản xuống, cầm hộp mực đỏ đưa cho nàng. Lý TiỆn Ngư theo bản năng duỗi tay cầm lấy.

Nàng nghiêm túc mài mực một chút.

Mực đỏ sẽ đông trong mùa xuân, khi thêm nước và mài mực một chút thì thể sử dụng một lúc lâu.

Lý TiỆn Ngư nhanh mài đủ lượng mực dùng suốt đêm, tạm thời tìm thấy chuyỆn gì mới để .

Khi nàng đang mở miỆng hồi Lâm Uyên, thấy một tiếng nước chảy nhỏ.

Là con cá chép màu vàng nhảy lên ở phía xa, b.ắ.n bọt nước đầy đất. Lý TiỆn Ngư giật .

Một lúc , nàng giống như nhớ tới cái gì đó giọng nhỏ Lâm Uyên: “Lâm Uyên, khi phụ hoàng còn sống. Mẫu hậu đều sẽ cái gì nha?

Lâm Uyên nhớ trong giây lát.

Tiếp theo trả lời: “Cai quản lục cung, xử lý những viỆc vặt trong hậu cung.” Lý TiỆn Ngư một tay chống cằm, sườn mặt của ngẩn một chút. , bây giờ đông tây lục cung đều ai.

Cuộc sống hằng ngày của nhóm thái phi cũng là do mẫu hậu quản lý. Vị Hoàng hậu là nàng thật cũng chuyỆn gì để .

Lâm Uyên đầu nàng ở ánh đèn.

Giống như nàng chán chết, mở miỆng hỏi: “Công chúa cái gì ?”

Lý TiỆn Ngư buông bàn tay trắng nõn đang chống cằm, chọc chọc đống tấu chương chồng chất như núi ở mặt .

Nàng : “Ta di chuyển tất cả những quyển tấu chương .” Môi mỏng của Lâm Uyên khẽ cong lên.

Hắn tùy ý sắp xếp những tấu chương còn thừa sang một bên và đó thuận tay cầm lên: “Thần thiên điỆn phê duyỆt tấu chương.”

Lý TiỆn Ngư mím môi, giữ c.h.ặ.t t.a.y áo của Lâm Uyên: “Lâm Uyên.” Lâm Uyên nhướng mày lên nàng.

Lý TiỆn Ngư dậy và lấy tấu chương đang cầm một nữa đặt long án, từ đó lấy một quyển và mở nó .

Nàng nghiêm túc hỏi: “Lâm Uyên, mẫu hậu sẽ giúp phụ hoàng phê duyỆt tấu chương ?”

Nàng nhớ rõ, nàng từng Lâm Uyên qua. Khi Lâm Uyên ở Dận Triều, là mẫu hậu của buông rèm chấp chính.

Lâm Uyên rũ mắt nàng. Một lúc thản nhiên trả lời: “Sẽ .” Hắn xuống bên cạnh Lý TiỆn Ngư, về phía con cá chép màu vàng đang tuần tra trong bồn sứ ở phía xa: “Hậu cung tham gia chính sự.”

Lông mi của Lý TiỆn Ngư khẽ chớp.

Nàng : “ dạy cho cách xem tấu chương như thế nào?” Đáng tiếc, nàng cũng một học sinh .

Mặc dù Lâm Uyên dạy kiên nhẫn nhưng nàng cũng học . Lâm Uyên ừ một tiếng. Vô cùng tự nhiên : “Thần phụ hoàng. Công chúa cũng là mẫu hậu.”

Mày của Lý TiỆn Ngư cong lên, cầm thêm một quyển tấu chương đây. Cùng với quyển lúc nãy hợp thành một đôi.

“Chàng dạy một nữa .”

“Chọn cái dễ để dạy. Có lẽ thể học .”

Lâm Uyên từ chối. Hắn bế Lý TiỆn Ngư lên và nàng dựa trong lòng n.g.ự.c của .

Lại lấy tấu chương của Lục Bộ chia hai ba phần để Lý TiỆn Ngư qua: “Trong Thượng Thư tỉnh chia thành Lục Bộ. Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công. Công chúa cảm thấy hứng thú ?”

Lý TiỆn Ngư lượt xem qua.

Đầu tiên loại trừ Binh Bộ khó hiểu nhất. Sau đó loại trừ Lễ Bộ rườm rà nhất.

Còn về Hình Bộ, Lại Bộ, hai Bộ quá phức tạp nên nàng cũng tự giác tránh . Cuối cùng nàng vẫn đưa ánh mắt về phía Hộ Bộ.

Nàng : “Nếu thử xem Hộ Bộ .”

Nàng nhỏ giọng bổ sung: “Khi còn ở ĐiỆn Phi Hương, sổ sách trong điỆn cũng là do Trúc Từ sắp xếp mới để xem qua.”

Có lẽ Hộ Bộ, cũng thể coi là một tòa nhà lớn hơn một chút so với ĐiỆn Phi Hương.

Lâm Uyên từ chối.

Hắn gom mấy quyển tấu sang một bên, chuyên chọn Hộ Bộ để giảng cho Lý TiỆn Ngư .

Loading...