Thật với giả thì  chứ.
 
Loại cặn bã như Thái tử,  gì còn cơ hội xoay .
 
Ba ngày , nhị hoàng tử đến Tông Nhân phủ thăm Thái tử.
 
Nghe  ý mang chút bánh điểm tâm đến, Thái tử    phát điên.
 
Xảy  chuyện như , hoàng đế cũng chẳng trách tội nặng nề.
 
Dù  ngoài Thái tử, giờ  ông  chỉ còn một nhị hoàng tử là còn  thể dùng .
 
Ta cũng đến Tông Nhân phủ, từ xa  cái bóng dáng phát điên , chỉ cảm thấy khoái ý.
 
Nhị hoàng tử thủ đoạn tuyệt diệu, Lý Dục Thần sống chẳng còn bao lâu.
 
Hợp tác với  thông minh quả là , báo thù chẳng cần tự  nhuốm m.á.u.
 
Cùng năm đó, hoàng đế băng hà, nhị hoàng tử kế vị.
 
Ngày  khi đăng cơ, y mặc thường phục,  uống  ở mười dặm trường đình.
 
Thấy , trong mắt y  giấu nổi vẻ chiếm hữu.
 
Y sắp là hoàng đế, là thiên hạ chi chủ, chẳng cần  như  dè chừng nữa.
 
Y :
 
“Chỉ cần nàng  một câu,   thể phong nàng  hoàng hậu.”
 
Ta  , đáp:
 
“Là hoàng hậu,  chỉ là con chim sẻ trong lồng son hậu cung của ngài? Ta như thế , nếu thành con chim sẻ  nuôi nhốt, ắt sẽ khiến nhà ngài  yên,  c.h.ế.t  ngừng.”
 
Ta nheo mắt,  hề sợ hãi mà đối diện với y.
 
Y lặng im hồi lâu,   sảng khoái,  đó  đầu rời .
 
Y sắp thành tân đế,  cần phí tâm tư thêm  .
 
18
 
Hôm ,   kiệu trở về Cố phủ.
 
Đi ngang qua Xuân Hỉ lâu thì thấy   từ trong đó ném  một cái xác.
 
Một tấm chiếu quấn lấy một nữ nhân gầy khô,   loang lổ những mảng xanh mốc, bốc  mùi hôi thối nồng nặc.
 
Người xử lý t.h.i t.h.ể bịt mũi đầy ghét bỏ:
 
“Các ngươi   , ả  từng là thái tử phi đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguyet-nguyet-yen-ca/12.html.]
 
“Tiếc , lúc  đưa đến đây  chỉ còn nửa cái mạng. Có kẻ    phận của nàng,  thử cho , tháng  nàng tiếp cả trăm lượt khách…”
 
“Ôi chao, thối c.h.ế.t mất! Mau đốt , kẻo lây bệnh cho  khác!”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta lạnh lùng  t.h.i t.h.ể Cố Tích Ly  khiêng , lòng chẳng gợn sóng.
 
Còn Thái tử c.h.ế.t  năm thứ hai  khi tân hoàng đăng cơ.
 
Hắn  c.h.ế.t   thể thống, hoàng thất bí mật  phát tang, chỉ vội vã chôn ở lăng  vương.
 
Lúc nhận  tin ,  đang du thuyền  Tây Hồ.
 
Kỷ Yến Lễ ôm chiếc áo choàng to ở phía  , bĩu môi làu bàu:
 
“Nguyệt Ca, nàng chơi đủ  ?”
 
Ta ngẩng đầu,  muôn vàn tinh tú chớp mắt với .
 
“Chưa đủ, vĩnh viễn sẽ  đủ.”
 
Năm đó  khi báo thù,  liền năn nỉ phụ  cáo lão hồi hương.
 
Khi   từng  với Kỷ Yến Lễ:
 
“Đợi   khắp núi sông bốn mùa,  sẽ  về gặp .”
 
 tên   bám theo  lưng  suốt hai năm.
 
Thế mà,  vẫn  định thỏa hiệp.
 
Được sống  một đời, thật quá mức quý giá,  chỉ  sống cho chính , cho tự do.
 
Về phần cái tên bám dai như đỉa ,   theo thì cứ theo, vốn dĩ là  tự nguyện,    ép buộc.
 
Nếu  thấy thiệt thòi,  đầu về phủ là xong.
 
Ta liếc  thiếu niên đang ngoan ngoãn nhóm lửa nướng cá bên cạnh, oán khí đầy  như một tiểu tức phụ.
 
“Không về, cứ  theo nàng.”
 
Ta bật , đưa tay xoa đầu :
 
“Kỷ Yến Lễ, tối nay chui  chăn  sưởi ấm . Sưởi  sẽ  thưởng.”
 
“……”
 
Ngày tháng còn dài, cứ    xem  thôi.
 
— Hoàn văn —