Ngủ đến ngày hôm ,    công ty  việc. Công ty điều  sang bộ phận thị trường.
“Bộ phận thị trường   đến các cửa hàng, tuy  vất vả một chút, nhưng nếu  , lương  thể lên đến chục nghìn đấy.”
Trưởng bộ phận thị trường vẽ  một viễn cảnh tươi sáng cho .
Sự thật là  một đồng nghiệp trong bộ phận nghỉ sinh con, nên thiếu .
Trong mắt bọn họ, một  lớn tuổi  kết hôn, thậm chí còn   bạn trai như , chính là lựa chọn lý tưởng nhất cho công việc . Nếu , chọn ai cũng  thể trở thành một quả b.o.m nổ chậm.
“Có trợ cấp ?” Thế giới của  trưởng thành,   tin  những lời hứa suông,  chỉ quan tâm đến tiền.
“Mỗi ngày  trợ cấp   và sinh hoạt 80 tệ,   thì tiền điện thoại cũng  công ty chi trả.”
“Được.”
Mỗi ngày 80 tệ, một tháng  thêm 2400 tệ. Số tiền  gửi về cho ,  lẽ tóc bà sẽ bạc chậm hơn một chút.
Thế là, từ một nhân viên văn phòng bình thường,  trở thành một quản lý kinh doanh nhỏ bé, mỗi ngày chạy khắp các siêu thị lớn nhỏ, điểm danh, kiểm tra hàng hóa, thống kê doanh …
Mỗi ngày về đến nhà,  đều mệt đến mức chẳng   chuyện.
Lúc  vệ sinh,  phát hiện  một chút vết máu.
 nhớ đến lời bác sĩ, trong lòng thở dài một .
Đứa bé tám phần là  giữ  .
   buồn hơn  tưởng, cả đêm  ngủ .
Cuối tuần ,  đến bệnh viện đăng ký khám.
Lần  là một bác sĩ nữ, tên là Lưu Thiến, trông khá xinh .
“Cô quen  với Cố Tiêu ,    sớm?”
Bác sĩ Lưu đột nhiên tỏ  nhiệt tình khiến   chút  quen.
“Cũng tạm xem là .”
“Vậy hồi còn học đại học,    bạn gái ? Kiểu  thế nào ?”
 sững .
Câu hỏi  dường như  vượt qua mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân .
 dần hiểu , cô   ý với Cố Tiêu.
 Cố Tiêu   con , cô    ?
Chẳng lẽ Cố Tiêu giấu chuyện  với đồng nghiệp, bên ngoài vẫn giả vờ độc ?
Thật đúng là đồ cặn bã.
“Bạn gái hồi đại học của    bình thường.”  thành thật trả lời.
“Có ảnh ?   xem.”
Cô  đúng là  thấy quan tài  đổ lệ.
  thẳng  cô  hai giây.
Xem ảnh gì chứ,  thật đang  ngay  mặt đây.
Hình như cô  quên mất  đến đây để khám.
Nghĩ đến chuyện Cố Tiêu   gia đình nhưng  tuyên bố độc  trong buổi họp lớp, bây giờ còn dựng lên hình tượng độc  trong bệnh viện,  liền bực bội.
“Anh  kết hôn   ?”  khéo léo nhắc nhở.
“Kết hôn?”
Rõ ràng cô   kinh ngạc.
“Chưa từng  .”
Cái …
“Sao cô   ?”
Biểu cảm của cô   chút kỳ lạ, như thể đang nghi ngờ   dối, khiến   đau đầu.
“Chẳng lẽ tài khoản của    hack?”
 đành mở bài đăng  cho cô  xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-cua-gia-gia/chuong-6.html.]
Cô   chằm chằm  bài , đến mức sắc mặt tái mét vì sốc.
“Bác sĩ Cố  con  ?”
Vừa dứt lời—
“Cô  ngoài một chút.”
Một giọng  lạnh lùng vang lên  lưng .
 giật nảy .
Cố Tiêu?!
Xong , chắc chắn   sẽ tức điên vì  vạch trần bí mật của  .
“Cố Tiêu,    đến đây…”
Bác sĩ Lưu kích động  bật dậy.
  đầu , thấy   mặc áo blouse trắng, rõ ràng là phong độ ngời ngời, nhưng sắc mặt  đen kịt.
“Mau lên,    thời gian…”
Anh   vẻ bực bội.
 nghĩ ,  sợ    gì chứ? Rõ ràng là   sai.
Thế là  cứng đầu  theo    ngoài.
Anh  đưa  đến văn phòng của ,   cửa liền khóa trái . 
 đặt tay lên cánh tay ,  căng thẳng.
“Muốn  thì ,  khóa cửa  gì?”   chằm chằm  ổ khóa, cảm thấy  gì đó  .
“Không    phiền.” Anh  quăng  một câu, tự nhiên  xuống ghế văn phòng.
Ha! Kiêu ngạo thật đấy, chẳng khác gì sáu năm .
“Vậy   .” Trong căn phòng kín ,  thực sự  chút  dám  thẳng   .
“Em  khắp nơi  với   rằng   con ?” Anh  ngước mắt  , ánh mắt khiến  đổ mồ hôi lạnh.
“Cũng  hẳn là khắp nơi…  chỉ  sự thật thôi. Hơn nữa, bác sĩ Lưu là  ,   thể lừa   .”
Anh   lên tiếng, ánh mắt quét qua bụng . Nhìn bụng   gì?
 vội kéo áo xuống một chút.
“Hừ…” Anh  bật  lạnh lùng, “Thật sự định bám lấy  ? Sao hả, đối tượng xem mắt   em hài lòng?”
: ? Khi nào  bám lấy   chứ? Đứa bé   đến   là đứa bé ,    vấn đề về đầu óc ?
“Anh đừng tự luyến quá mức.”  cạn lời.
“Trần Gia,  hiểu em quá rõ . Bộ dạng bây giờ của em,  khác gì lúc  theo đuổi  ?” Anh    đầy vẻ trêu chọc.
 thừa nhận, lời  của     tức giận.
“Ừ,   ?”
“Không  khả năng . Mấy trò vặt vãnh đó chỉ lừa   hồi  thôi. Em nghĩ sáu năm trôi qua ,  vẫn sẽ  em chơi đùa ?” Anh  hừ lạnh.
“Nghe  em sắp kết hôn , đừng quấn lấy  nữa. Muốn  mừng cưới cho em chắc?”
Kết hôn? Anh  nghĩ  tìm   là để đòi bao lì xì ?  là chọc tức  thật .
“Anh còn tưởng   trai như hồi xưa ? Bây giờ già , mặt đầy nếp nhăn, với cái dạng đàn ông cũ kỹ như ,  nghĩ  còn hứng thú chắc?”   liền một .
Nụ  của   cứng , sắc mặt trông càng khó coi hơn.
“Trần Gia, khích tướng  vô ích thôi.” Anh   dậy, thản nhiên cởi áo blouse trắng.
“Chúng   chia tay , mà dù   chia tay,  cũng  thể nuông chiều em đến mức   trời cao đất dày.”
Không khí bỗng chốc căng thẳng.
 bật . Anh  từng nuông chiều  ? Giả vờ  gì chứ?
Vịt Bay Lạc Bầy
“Giỏi lắm, Cố Tiêu.”  , bước  cửa. Đi đến cửa, chợt nhớ  gì đó,   đầu .
“Giỏi thì đừng  uống say  ôm chặt lấy   buông,  lóc gọi tên  loạn lên. Như   sẽ hiểu lầm rằng  vẫn  quên  đấy.”
“Còn nữa, giống của .”  chỉ  bụng . “Không còn nữa.”