Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Anh   yên tại chỗ, như thể  chịu một cú sốc nặng. Nhìn   khó chịu,   thấy sảng khoái vô cùng.
Đóng cửa ,   về khoa phụ sản. Kết quả nhận   như một cú tát thẳng  mặt.
Đứa bé  mất.
Không những  mất, mà còn  khỏe mạnh.
“Rất bình thường, đôi khi HCG lúc đầu thấp,  sẽ tăng dần lên. Nhóc con  phát triển  ,  sẽ lập hồ sơ thai sản cho cô  nhé.”
Cả   ngây .
“Hôm đó   vệ sinh   m.á.u mà.”  run rẩy hỏi bác sĩ Lưu.
Vịt Bay Lạc Bầy
“Một chút thì   cả.” Bác sĩ Lưu kiên nhẫn an ủi , “Đứa bé   duyên với cô lắm, đừng nghĩ quẩn. Cô là bạn của bác sĩ Cố, nên   thật, bây giờ hiếm muộn  nhiều, mang thai   dễ . Hơn nữa, thành tử cung của cô quá mỏng, trường hợp  càng khó mang thai hơn.”
“À đúng ,  nãy cô  bác sĩ Cố  con ? Cô nhầm  đấy, hình như là chị họ   sinh con thôi, bản    còn   bạn gái nữa mà. Làm  giật cả .”
: Hả?! Là chị họ  ?
Vậy    thần kinh ? Chị họ sinh con mà cũng đăng cái trạng thái đó  gì?
Lúc   mới nhận    gây  một vụ hiểu lầm to đùng.
Bảo     tức giận như .
 hiểu lầm thì hiểu lầm,    thích , cũng   đứa bé  – đó mới là sự thật.
 bình tĩnh  vài giây, thở dài: “Không còn cách nào khác, ba đứa bé  cần nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-cua-gia-gia/chuong-7.html.]
Vừa dứt lời, Cố Tiêu  xuất hiện  mặt .
“Ra ngoài một chút.”
Cả   rùng .
Lại là  ?
Lại là câu  nữa?
Bác sĩ Lưu cũng thấy  chút cạn lời, nghi hoặc  chúng .  thì đau đầu, đành theo     ngoài.
“Lại chuyện gì nữa đây, bác sĩ Cố?”  đang phiền lòng vì đứa bé, thật sự   đôi co với  .
“Em bận như ,  thể đừng kiếm chuyện với   …”
“Đêm đó… em đang  rằng giữa  và em  xảy  chuyện?” Anh    chằm chằm.
“Đêm nào cơ?”  giả vờ ngu ngơ.
“Họp—lớp!” Anh  nghiến răng nghiến lợi   từng chữ.
“Chính   gì,    ?” Đêm đó gọi tên   ít , bây giờ  giả bộ mất trí?
“ tưởng… là mơ.”
Anh  im lặng   gì.
“Mơ?”  thật sự tức đến phát điên. Khi cần tàn nhẫn thì chẳng chút do dự, bây giờ    vẻ như là một giấc mơ?