Ta  gắp thức ăn cho mẫu ,  thản nhiên hỏi :
 
"Đáng tiếc cái gì?
Đáng tiếc    sảy thai ngay trong đêm động phòng?
Hay đáng tiếc   đủ tinh tế để phân biệt  thứ gọi là Thược Dược Xuân  thực  chỉ là rượu lậu hai quan một cân?"
 
"Ngươi dám bất kính với Tứ hoàng tử?" Diệp Phỉ Chi đập bàn, tức giận quát.
 
Ôn Hoài Tự vội vã ôm lấy nàng , thấp giọng dỗ dành:
"Đừng nổi giận, cẩn thận động thai khí."
 
Phụ   và Triệu di nương  thế thì  kinh ngạc  vui mừng. Triệu di nương càng mừng rỡ nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Phỉ Chi,  ngừng chúc phúc: "Con  đúng là  phúc lớn!"
 
Diệp Phỉ Chi thẹn thùng cúi đầu:
"Vừa mới chẩn , phụ mãu đừng vội để lộ  ngoài."
 
Ta nhớ  rõ,   nàng   sảy thai, đại phu  căn dặn ít nhất hai năm   mang thai, nếu   dễ  trượt thai.  nàng  chẳng những  , còn mạnh miệng bảo rằng đại phu chỉ dọa để kiếm tiền, con của nàng  nhất định là phúc thai.
 
Ta nhướng mày,  nhạt:
 
“Thật ? Vậy   ngươi  xác định ai là phụ  đứa bé ?”
 
Bởi vì  đó   gieo mầm nghi ngờ  lòng Ôn Hoài Tự, nên giờ phút  khi    ,  lập tức  bật dậy, túm lấy  ném sang một bên.
 
"Ngươi cứ lặp  lặp  điều , rốt cuộc  ý gì?"
 
"Ngươi hỏi , chi bằng tự  hỏi nàng một chút xem, Triệu Cát là ai?"
 
"Đủ !"
 
Tiếng chén vỡ vụn vang lên. Diệp Phỉ Chi, với vẻ mặt bối rối, vô tình va  Ôn Hoài Tự.
 
"Hoài Tự,  thật sự   Triệu Cát là ai cả."
 
Vừa dứt lời, một  ăn mặc như gia nhân từ hiên nhà sải bước đến,  ngay  mặt Diệp Phỉ Chi, mỉm :
 
"Chi Chi, nàng quên   ư?"
Hãy cho tớ một tim ❤️❤️ để tớ có thêm động lực nhé. Moa,moa. 
 Ký tên: והצלחהמאמץ
 
14
 
Diệp Phỉ Chi tái mặt,  cách nào chối cãi, đành  sang Triệu di nương cầu cứu.
 
Triệu di nương vội vàng   hòa giải:
"Triệu Cát là cháu trai bên ngoại của , Chi Chi  quen  với nó, nhất thời  nhớ  cũng là chuyện bình thường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-dinh-trong-sinh-tuong-tu-van-kiep/chuong-11.html.]
 
"Không quen ?" Triệu Cát nhếch môi  lạnh,  móc từ trong n.g.ự.c áo  một thứ ném xuống đất.
 
Ta  qua,  ngờ  là một chiếc yếm màu hồng phấn!
 
"Chiếc yếm  là nàng  tặng ."
 
Hắn   mò trong ngực, lấy  một chiếc túi thơm, vứt xuống.
 
"Cái túi  cũng là nàng  thêu cho ."
 
Tiếp tục lục lọi,   ném  một chiếc khăn tay.
 
"Cả chiếc khăn  cũng là nàng..."
 
"Đủ !" – Phụ   sắc mặt vô cùng khó coi quát lớn, cắt ngang lời .
 
"Người , mau bắt tên trộm  giải đến quan phủ!"
 
Ta  ngờ phụ   phản ứng như , nhưng nghĩ kỹ , vì giữ thể diện, ông  chỉ  thể  thế.
 
Sắc mặt Ôn Hoài Tự  xanh mét, bàn tay siết chặt đột ngột thả lỏng,  vung thẳng một cái tát  mặt Diệp Phỉ Chi.
 
"Tiện phụ!"
 
Diệp Phỉ Chi ôm mặt, nước mắt rơi lã chã, nhưng  dám hé một lời.
 
Triệu Cát gào lên:
 
"Ta   trộm! Đều là nàng tự tay tặng —"
 
  còn   xong,   kéo lôi  cửa.
 
Bỗng nhiên, cửa lớn rầm một tiếng  đẩy mạnh, một nhóm binh lính xông .
 
Nhìn phục sức, đây chính là Ngự Giáp Quân của Hoàng thượng!
 
Vị tướng cầm đầu đưa mắt  quanh, cuối cùng dừng    Ôn Hoài Tự.
 
"Bắt nghi phạm gian lận khoa cử!"
 
Ôn Hoài Tự lùi về  vài bước, ngã phịch xuống đất,  đáy quần bỗng loang  một vệt nước.
 
Hắn sợ đến mức… tè cả  quần!