Kết quả là, nửa năm ,     khi uống rượu ở thanh lâu, vì một cô kỹ nữ mà xung đột với khách làng chơi khác. Hai bên xảy  ẩu đả,   đẩy ngã từ  lầu xuống. Vết thương quá nặng,  thể cứu chữa, cứ thế mà tự chơi c.h.ế.t .
Tất cả chuyện , đúng là quá mỉa mai!
Vương Yến  con trai  lạnh, càng  càng cảm thấy chột . Không thể  gì khác hơn ngoài cố gắng lấy  khí thế, cất cao giọng  vẻ uy nghiêm của bậc  cha:
“Con , mặc kệ cha  sai điều gì, thì cha vẫn là cha con. Điều , con cần  hiểu rõ!”
“Điều  từ  đến nay con đều hiểu  rõ.”
Vương Thượng Dịch dứt khoát đóng sổ sách  —  cha ở đây,  cũng chẳng còn tâm trí để xem tiếp.
“Nói , hôm nay cha đến đây rốt cuộc là vì chuyện gì? Nói thẳng luôn , đừng vòng vo.”
Không  việc gì thì  ai tự dưng đến dâng hương chùa. Hắn  tin cha   thật lòng đến chỉ để thăm đứa con trai  bỏ quên . Nhất định là  mục đích khác.
“Nếu con   , cha sẽ  thẳng.
Con năm nay cũng hai mươi lăm tuổi , đến tuổi cưới vợ sinh con. Cũng nên sớm ngày lấy vợ, sinh con nối dõi, để Vương gia    kế thừa hương hỏa.”
Ông   mất một đứa con trai, nếu đến đứa con còn  mà xảy  chuyện gì ngoài ý , thì Vương gia chẳng còn ai để kế nghiệp nữa. Chính vì nghĩ đến điều đó, ông  mới đến tìm đại nhi tử, mong sớm giải quyết chuyện hôn nhân trong lòng.
“Cha , chẳng lẽ cha  từng    truyền miệng  câu   — 『Gả cho mặt rỗ, gả cho ngốc nghếch, chứ đừng bao giờ gả  nhà họ Vương bại hoại』. Thanh danh Vương gia  nát đến  , thử hỏi còn cô nương đàng hoàng nào chịu gả  đây?”
Tuy rằng  quanh năm ẩn cư trong phủ, nhưng tình hình bên ngoài thế nào  vẫn rõ hơn ai hết. Có khi còn nắm rõ hơn cả cha .
“Câu đó là  về thằng Thượng Khuê, chứ   con!”
“ trong mắt  ngoài thì chẳng khác gì. Dù  cũng đều là  của Vương gia.”
Huống hồ,  và    khuôn mặt giống  như đúc,  khác nghi ngờ cũng là điều bình thường.
“Cha mặc kệ! Nói tóm , trong vòng nửa năm tới, con nhất định  cưới vợ!”
Vương Yến càng  càng giận. Đứa con trai  đúng là  cho ông chút thể diện nào. Nói một câu thì trả  ba câu, đến mức khiến ông mất sạch mặt mũi.
“Nếu  , thì để cha tự   chủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-hoan-ga-den/chuong-1-2.html.]
Vương Thượng Dịch  mở sổ sách , rõ ràng   tiếp tục tranh luận.
“Người cha chọn ai cũng , con  để tâm. Con chỉ cần cho nàng một danh phận, còn những chuyện khác như chuẩn  hôn lễ, con mặc kệ hết.”
“Vậy còn lễ rước dâu thì ? Con cũng  xuất hiện chứ?”
Tổ chức hôn lễ thì  thể giao cho tổng quản lo liệu, nhưng rước dâu dù gì cũng là chuyện quan trọng,  thể   mặt chú rể.
“Không.”
Vương Thượng Dịch trả lời thẳng thừng.
“Sao  thế ! Con là chú rể mà!”
“Con sợ  cha mất mặt   .”
Khóe miệng  khẽ nhếch lên châm chọc.
“Chẳng  cha cũng   để con – một kẻ ‘tàn tật’ – xuất hiện  mặt  ngoài ?”
Sắc mặt Vương Yến cứng . Ông đúng là  suy nghĩ đó, chẳng  mang mặt mũi cha con   trò . Đành  nhịn xuống, lùi thêm một bước nữa.
“Vậy thì…  là con  bệnh,  thể tự  đến rước dâu.  ai sẽ  con  lễ thành hôn đây?”
“Để Chỉ Phương mặc đồ tân lang mà đại diện cưới vợ cũng . Dù  nàng cũng là  Vương gia.”
Kỳ thực ngoài cặp song sinh bọn họ, Vương Yến còn  một  con gái thứ — Vương Chỉ Phương, con vợ lẽ. Vì diện mạo quá bình thường, nàng cũng giống như ,  gia tộc lạnh nhạt đối xử,  cũng như .
“Vớ vẩn! Nó là con gái!”
Vương Yến tức đến suýt bốc khói.
Trên đời   gì  chuyện nữ nhân cưới nữ nhân chứ? Nói    thiên hạ  cho thối mũi mới lạ.
“Vậy thì tuỳ cha chọn ai  con cũng . Dù  con nhất định sẽ   mặt.”
Trà Đá Dịch Quán
Vương Thượng Dịch trở  dáng vẻ nghiêm túc, tiếp tục chăm chú  sổ sách, chẳng buồn liếc thêm một cái về phía  cha đang tức đến dậm chân .
Hắn thấy buồn  — đúng là tính toán như ý của cha quá  hảo.  liệu cha   từng nghĩ tới : cưỡng ép    nhà là một chuyện, còn việc cô dâu   thể thuận lợi sinh   nối dõi  …  là chuyện khác.