Trước  tam  chẳng  vốn liếng gì để mà đòi hỏi, nhưng   hắn  mở cửa hàng hộ, muôn vàn khó khăn, hắn mới dám xin ông chủ một thứ để  nhà.
Thứ nhất là  thể dạy   trong nhà cách luyện tập  thể; thứ hai là khi gặp kẻ vô ,    tay giúp đỡ; thứ ba là, hắn kinh nghiệm đầy , nhân lúc hắn ở nhà,    thể tìm mấy đứa trẻ  nơi nương tựa về nuôi dạy, từ nhỏ nuôi lớn thành  bảo vệ, ít nhiều cũng trung thành hơn một chút.
Tam  thu xếp hành lý xong thì nhị   lúc mang theo rượu ngon thịt  trở về.
Bữa cơm tiễn đưa, thầy La  ý tránh mặt, để cho cả nhà trò chuyện cho thỏa thích.
Việc hôn nhân của tam  nếu thành, dựa  nhà buôn giàu   Tấn, nhà  tự nhiên  thêm chỗ dựa vững chắc; nếu chẳng may  thành, với những trải nghiệm  của hắn, về  cũng sẽ  sống quá tệ.
Mấy    nghề buôn bán, ngoài việc bán vải vóc, cũng nhận may y phục, giao thiệp với các phu nhân quyền quý vô cùng khéo léo, sai bảo     đấy, đối mặt với những kẻ gây sự cũng  hề e sợ.
Rượu  ngà ngà say,   bồi hồi cảm khái, nhớ  cái thời còn là nha  thấp hèn, nào  dám mơ tưởng đến ngày hôm nay. 
Nhờ  đôi tay cần cù, khối óc lanh lợi và cả vận may hiếm , từng bước một   đến  ngày hôm nay, tương lai vẫn còn ở phía , vẫn còn  thể hy vọng.
Gia đình  rốt cuộc  dần dần  định,  vững vàng .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tam  rời  được vài tháng, những ruộng vườn cửa tiệm   của nhà các nàng đều  đổi thành bạc trắng, gửi về Vũ Xương thông qua phiếu của hiệu cầm đồ mới mở.
Cùng với bạc còn  thư nhà gửi về, tam   rằng hắn  gây dựng  thanh thế ở vùng ven biển, từng câu từng chữ đều toát lên vẻ kiêu hãnh đắc ý. 
Hắn còn  hiện giờ triều đình  phái binh  đánh dẹp bọn cướp, nhưng tâm trạng của hắn  khác xưa  nhiều, hắn cảm thấy cho dù thế đạo   loạn lạc thêm vài năm nữa cũng chẳng hề gì.
Hắn   còn là tên gia nhân nhỏ bé, yếu đuối, mặc  c.h.é.m g.i.ế.c như ngày nào nữa rồi. 
Giờ đây ở thành Cô Tô, ai ai mà chẳng  đến đại chưởng quỹ của hiệu cầm đồ nhà ,   món tiền nào mà   thể gửi . 
Thế nhưng, thủ đoạn vơ vét của cải, cho vay nặng lãi, đòi nợ của  cũng thật là tàn nhẫn.
Thế đạo , suy cho cùng vẫn là nam nhân như tam  dễ dàng vươn lên hơn. 
Nàng mong rằng tam  vẫn  thể nhớ đến gia đình, giúp đỡ  , nhưng cũng  dám trông đợi quá nhiều. 
Hắn giống như cánh diều  thả , bay cao theo gió,    sẽ lạc mất phương hướng, rơi xuống nơi nào cũng chẳng .
Gia sản ruộng vườn nhà nàng đem bán đổi lấy bạc,  gom góp thêm chút tiền lời từ tiệm vải, thế là mở  một tiệm may y phục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-hoan-thong-phong/chuong-9.html.]
Các nàng thuê một căn nhà hai tầng ngay mặt phố, phía  là xưởng dệt, xưởng nhuộm vải. 
Tầng  bày bán y phục may sẵn giá  chăng, tầng  may đo áo quần gấm vóc cao cấp, cũng bày thêm vài bộ nam trang.
Việc buôn bán ngày càng phát đạt, nhu cầu của khách cũng cao hơn. 
Khách hàng chẳng còn  lòng với vải vóc địa phương nữa, cứ đòi hỏi  gấm Tứ Xuyên, gấm Vân Nam, gấm Tống, gấm Choang.
Giờ thì, là an phận hưởng chút giàu sang,  là tiếp tục  ăn lớn?
Nhị  nàng vốn là   chí lớn, quyết định chọn con đường thứ hai.
Hôm nay, nhị  rủ nàng lên tửu lâu dùng bữa. 
Vừa  phòng riêng, nàng  thấy Lương Phong  đó. 
Nàng ôm trán hỏi nhị : "Chẳng lẽ  còn thuyền trưởng nào khác  ?"
Nhị  lấy vai ngọc nhẹ hẩy, đẩy nàng về phía Lương Phong, ánh mắt tinh ranh: "Hết ."
Thì  Lương Phong giúp nhà nàng vận chuyển gấm vóc mà  lấy tiền công. 
Nhị  ham lợi, xoay mặt liền gả nàng cho .
Nàng  viện cớ  việc, để nàng  một , lúc gần  thì ghé  tai nàng thủ thỉ: "Tất cả đều vì tiệm vải thôi, trưởng tỷ."
Sông Hán Giang đường thủy thông suốt bốn phương tám hướng, nhưng bến tàu thì chỉ  bấy nhiêu đó, ai chiếm  ắt  đó kiếm tiền.
Bởi  mới hình thành nên bang phái thuyền bè, bang lớn bang nhỏ tranh giành lợi ích, đẫm m.á.u và bạo lực.
Cha Lương Phong thời trẻ cùng   đồng tộc lập nên một bang thuyền, bọn họ ưa thích võ nghệ,  ngừng mở rộng thế lực, lúc hưng thịnh nhất bang hội  đến bốn mươi chiếc thuyền lớn, chiếm cứ phân nửa bến tàu Vũ Xương.
Chỉ là mấy năm nay, bang thuyền của họ sa sút, thuyền thì  hủy,  thì bỏ . 
Lương Phong vốn  ba  trưởng, hoặc là bỏ mạng trong lúc tranh giành giữa các bang thuyền, hoặc là gặp tai ương lúc vận chuyển hàng hóa, hài cốt  còn.
Người  đầu bang thuyền liên tiếp gặp  đả kích, nhuệ khí suy giảm, trở nên do dự, sợ hãi đủ đường.
Lương Phong gánh vác chuyện  khi tuổi  đôi tám.