Trình Noãn chuẩn  thưởng thức con tôm hùm  mặt. Cô cầm lên,  định cắn một miếng thì—
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Cô thở dài, đặt tôm hùm xuống, lau tay  mở điện thoại  xem.
Là tin nhắn của em trai.
"Chị đáng ghét! Chị   em đang  gì ?"
Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh tôm hùm đỏ au hấp dẫn.
"Em đang ăn tôm hùm đó! Loại chị thích nhất! Ngon tuyệt đỉnh, ngon đến phát thèm luôn!"
Nếu là  khi bước  nhà hàng ,  lẽ Trình Noãn sẽ   em  cho ganh tị.  bây giờ?
Hừ!
Cô chẳng thèm quan tâm!
Trình Noãn nhếch môi, giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh tôm hùm  mặt  gửi :
"Xin  nhé, chị cũng đang ăn đây! Hơn của em cả vạn !"
Bên  nhanh chóng  phản hồi.
"Không thể nào!" Tin nhắn của  em như  hét lên. "Chị xạo!"
Một tin nhắn khác lập tức nhảy đến:
Mộng Vân Thường
"Nhà ma rách nát thì lấy   tôm hùm? Còn to thế ? Chắc chắn chị lấy ảnh  mạng!"
Trình Noãn hừ lạnh, đổi góc chụp,   cô chụp luôn cả mặt  đang gặm tôm hùm,  gửi qua.
Tiện tay, cô nhắn kèm:
"Hải sản ngon quá,   thời gian  chuyện với em!"
Xong , cô thản nhiên bỏ điện thoại xuống, tiếp tục thưởng thức bữa ăn của .
   bao lâu—
"Ting ting ting ting!"
Tin nhắn dồn dập gửi đến.
Cậu em bắt đầu mất bình tĩnh.
Cậu  liên tục nhắn tới,  cô  dối, nghi ngờ hương vị tôm hùm, bảo rằng cô chỉ đang cố giữ thể diện, thực  chắc đang trốn  ở góc nào đó vì tiếc nuối   du lịch.
Cậu  còn hỏi cô  hối hận ,  cảm thấy sai lầm khi từ chối chuyến  cùng gia đình .
Trình Noãn   phớt lờ.
Cô cứ thế tiếp tục ăn,  quan tâm đến chuỗi tin nhắn  hồi kết .
Một lúc , điện thoại yên tĩnh trở .
Cô còn tưởng  em  chịu bỏ cuộc.
Ai ngờ, giây tiếp theo—
Điện thoại vang lên.
Là  cô gọi đến.
Trình Noãn bất giác nhíu mày, do dự vài giây  bắt máy.
Vừa nhấn , giọng  cô  vang lên đầy bất lực:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/117.html.]
"Con  em trai con  ."
Trình Noãn: "..."
Cô mở tin nhắn  xem ,  thấy  nhóc tự  tự phản bác, cuối cùng… tự   .
Cô đưa tay day trán, thở dài:
"Thằng nhóc  đúng là đáng ăn đòn."
Mẹ cô trách nhẹ:
"Còn  nữa? Em con mong chờ chuyến   lắm, cả tháng nay đều háo hức. Nó   chơi với con, cuối cùng gần đến ngày , con  bảo  . Bây giờ nó ấm ức lắm."
Trình Noãn im lặng.
Em trai cô nhỏ hơn cô đến mười hai tuổi, năm nay mới tám tuổi, bình thường  thích quấn quýt bên chị gái.
Nghĩ đến chuyện  nhóc mong chờ suốt cả tháng trời,  mà đến phút cuối  hụt hẫng, cô chợt cảm thấy  áy náy.
"...Xin ."
Bên ,  em trai giành lấy điện thoại, giọng vẫn còn nghẹn ngào:
"Có  chị lừa em ? Bên đó  gì  tôm hùm?"
Trình Noãn  trả lời.
Cô lặng lẽ mở video,  một vòng khung cảnh trong nhà hàng, để  em thấy tận mắt.
"Nhìn , thực sự  tôm hùm."
"Hu hu hu..."
Cậu em  .
Vừa   nức nở:
"Chị còn ăn tôm hùm… Có  chị sẽ  đến tìm bọn em nữa ?"
Trình Noãn cạn lời.
Cậu nhóc … vốn định lấy tôm hùm  để dụ cô qua chơi, ai ngờ   phản dame?
Cô thở dài, cuối cùng cũng hiểu tâm tư của  nhóc.
"Được , tối nay chị sẽ đến tìm em,  ?"
Cô dịu giọng dỗ dành.
"Chị sẽ mang quà cho em, đồ ăn ở đây ngon lắm."
Bên , tiếng nấc nhỏ dần.
Cậu bé ngập ngừng hỏi:
"Thật ?"
Trình Noãn gật đầu:
"Nói dối là chó con."
Cậu em im lặng hai giây,  đó—
"Vậy em đến tìm chị nhé!"
Nói xong,  bé cúp máy, chạy  quấn lấy bố  đòi đến gặp chị gái.
Bố   bé  còn cách nào khác, chỉ  thể   thở dài.