Thấy Lê Diệu—một cô gái nhỏ nhắn đến thuê thợ xây, một gã đàn ông mặt rỗ liền nảy sinh ý đồ . Gã chen lấn, đẩy hai  thợ xây thật thà mà cô  chọn  phía ,  tít mắt hỏi:
"Bà chủ, tự sửa nhà ? Ở khu nào ?"
Lê Diệu  mấy để tâm, thản nhiên đáp:
"Ở ngoại ô phía Tây,  mở một Nhà Ma, cần sửa sang chút."
"Ngoại ô phía Tây?" Mặt Rỗ nheo mắt, đảo qua đảo  một vòng như đang tính toán điều gì. Gã nhếch mép: "Nơi đó  xa xôi  hoang vu, nhưng bà chủ mở Nhà Ma thì càng hẻo lánh càng  nhỉ?  thấy bà chủ  ăn lớn đây,   chắc còn hợp tác lâu dài. Hay là bà chủ thuê  với em trai  ? Giá rẻ thôi, 300 tệ một ngày!"
Lê Diệu  gã, cảm giác  đáng tin chút nào. Không  chuốc thêm phiền phức, cô từ chối thẳng thừng:
"Thôi, để   .   tìm   ."
Dứt lời, cô  hiệu cho hai  thợ hồ  chọn  theo.   bước  vài bước, giọng  nham nhở của Mặt Rỗ  vang lên phía :
"Tìm  ?" Gã bật , ánh mắt gian xảo: "Bà chủ, e là họ    nữa ."
Nói , gã vỗ mạnh lên vai hai  thợ xây thật thà. Hai  họ thoáng chần chừ,  lắc đầu  áy náy với Lê Diệu:
"Xin  bà chủ… Chúng  chợt nhớ  còn  việc khác,    ."
Lê Diệu cau mày, hạ điện thoại xuống, ngẩng lên liếc Mặt Rỗ một cái.
Chuyện  rõ ràng là cố tình gây sự.
Một   xung quanh thấy  thì  đành lòng,   nhỏ giọng nhắc nhở:
"Bà chủ, nếu  gấp, mai   tìm  khác ."
  kịp  thêm, Mặt Rỗ   ngoắt , đ.ấ.m thẳng  bụng   lên tiếng.
"Bớt lo chuyện bao đồng!" Gã quát.
Người  ôm bụng lùi ,  dám hó hé thêm. Những  xung quanh cũng chỉ  thể im lặng  ,  ai dám  mặt giúp.
Lê Diệu siết chặt tay, sắc mặt lạnh xuống, nhưng  cô đột nhiên nở một nụ  nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/12.html.]
"Được thôi,  thuê  và em trai  ."
Mặt Rỗ và Đại Tráng   thì ánh mắt lóe lên. Hai gã  , khóe miệng nhếch lên một nụ  đầy ẩn ý,  vênh váo  theo  Lê Diệu.
Những  lao động ven đường thấy cảnh  ai nấy đều lo lắng cho cô.
Mặt Rỗ là kẻ   gì nhất khu . Gã chuyên bắt nạt kẻ yếu, lừa gạt chủ thuê. Ban đầu hét giá rẻ để dụ dỗ, nhưng đến nơi  đòi giá  trời,  thì sẽ gây rối. Còn Đại Tráng—em trai gã—tuy ít  nhưng khỏe như voi, chuyên dùng vũ lực dọa nạt  khác. Hai  em bọn chúng  lừa   bao nhiêu , nhưng chẳng ai dám đụng đến.
Một  đàn ông   theo bóng lưng Lê Diệu, lắc đầu thở dài:
"Cô gái đó xong đời …"
"Lời  khó khuyên quỷ  chết..." – Một   bên cạnh hờ hững cất giọng – "Bọn  ám chỉ rõ ràng như  mà cô  vẫn  hiểu, cũng là tự chuốc lấy thôi."
Lê Diệu   nhiều tiền, cô dẫn Mặt Rỗ và Đại Tráng lên tàu điện ngầm.
Mộng Vân Thường
Cô  yên một góc,   gì, trong khi Mặt Rỗ và Đại Tráng  tựa  vách tàu, ghé đầu bàn tán.
"Anh, em thấy cô  chẳng giống   tiền gì cả. Đến taxi còn  dám ,   chen chúc tàu điện ngầm, nghèo đến mức  ?" – Đại Tráng hừ lạnh, giọng đầy khinh thường.
Mặt Rỗ  nghiêng đầu, liếc  Lê Diệu.
Cô gái đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm,  mặt còn quấn băng che kín,   rõ dung mạo. Quần áo   cũng chỉ là loại hàng chợ rẻ tiền, thực sự  giống một bà chủ  tiền.
Gã nhíu mày suy nghĩ:
"Dù  nghèo đến , trong túi ít nhất cũng   vài trăm tệ chứ. Với , cô  đang mở nhà ma mà. Mở một chỗ như    chuyện nhỏ, nào là tiền thuê mặt bằng, mua đạo cụ, thuê nhân viên… chỗ nào cũng tốn kém."
Đại Tráng gật gù, đồng tình:
"Cũng đúng.  mà  , em mới tra bản đồ, ngoại ô phía Tây  khu nghĩa trang! Mở nhà ma ở đó thì ai mà dám đến?"
Mặt Rỗ khoanh tay,  khẩy:
"Kệ cô  chứ! Mình lấy  tiền là xong,  ăn lỗ  lãi liên quan gì tới bọn  ."
Rồi gã nhún vai, tặc lưỡi:
"Mà bây giờ bọn trẻ con thích cảm giác mạnh lắm, nhà ma  trong nghĩa trang  cũng hợp lý phết đấy. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy rùng rợn ."