Thấy ánh mắt sắc bén của cô, lão Chu  khan hai tiếng:
"Tiểu Lý... cô đúng là thông minh,    phát hiện !"
Mộng Vân Thường
Lê Diệu  buồn đáp , chỉ cúi đầu nghiên cứu chiếc lệnh bài mới.
 khi cầm  tay, cô vẫn cảm thấy...  đúng.
Cô im lặng một lúc,  đó dứt khoát đập nát nắp hộp gỗ.
Trong đống mảnh vỡ, một lệnh bài nữa rơi — , chất liệu càng tinh xảo hơn, đường vân khắc sâu, mang theo một luồng khí tức quỷ dị.
Lê Diệu nheo mắt, nâng lệnh bài lên ánh sáng.
Lão Chu nuốt nước bọt.
"À... cái đó... là hàng thật."
Lê Diệu lắc đầu,  nhạt:
"Giấu kỹ như , chắc là thứ quan trọng lắm nhỉ?"
Lão Chu: "..."
Ông  chẳng còn chút ý chí phản kháng nào nữa. Tiểu Lý … chẳng lẽ là chuột săn báu vật chuyển thế  ?
Ông   giấu lệnh bài cẩn thận như , còn đặt đến hai lớp ngụy trang, thế mà cô  vẫn tìm !
Thua thật !
Người bình thường khi tìm thấy ngăn bí mật  đáy hộp sẽ mừng rỡ, nghĩ rằng  lấy  đồ thật,  còn nghĩ đến việc tìm thêm nữa.
Ngay cả khi  nghi ngờ mà kiểm tra kỹ hơn, họ cũng chẳng thể phát hiện  điều bất thường. Bởi lẽ, nắp hộp     cơ quan nào cả.
 Tiểu Lý … đầu óc cô   bằng gì ? Sao   thể nghĩ đến chuyện đập nát cả nắp hộp để tìm?
Lão Chu  gượng, cố gắng lấy lòng:
"Tiểu Lý, cô… cô giỏi thật.   định  thật, rằng lệnh bài  trong nắp hộp, thì cô  tự tìm  ."
Lê Diệu chỉ hừ nhẹ một tiếng,  buồn đáp .
Hiện tại, cô đang  một vấn đề đau đầu hơn  suy nghĩ — xử lý lão Chu thế nào đây?
"Thả ông  ? Không ! Ông  là tà sư,  hại c.h.ế.t   bao nhiêu . Nếu thả , chắc chắn ông  sẽ tiếp tục gây họa."
"Giết ông ? Cũng  !  là công dân tuân thủ pháp luật,  thích sử dụng tư hình."
"Thôi thì tạm thời nhốt  !"
 nếu cô bận rộn mà quên mất, chẳng may một hai tháng  mang cơm thì ? Chẳng  lão Chu sẽ c.h.ế.t đói ?
Cần  tìm  canh chừng ông .
 tìm ai bây giờ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/132.html.]
Lê Diệu lặng lẽ suy nghĩ,  bỗng nhiên mắt sáng lên.
"A! Suýt nữa thì quên mất,  còn đang giam một con lệ quỷ áo đỏ!"
Cô mở ứng dụng Nhà Ma, lướt đến danh mục yêu thích,  đó lấy  một chiếc hộp mù màu đen.
Ngay khi cô  cầm chiếc hộp lên, lão Chu đang  thoi thóp  đất bỗng bật dậy như  lò xo, đôi mắt lập tức sáng rực lên màu xanh lá.
"Tiểu Lý, đó là… Gỗ Dưỡng Hồn?!"
Ông   chằm chằm  chiếc hộp trong tay Lê Diệu, ánh mắt tham lam đến phát run.
Gỗ Dưỡng Hồn – một báu vật hiếm ! Không chỉ giúp nuôi dưỡng linh hồn  tổn thương, mà nếu mang theo lâu dài, nó còn giúp thần hồn ngày càng mạnh mẽ hơn.
Đối với  trong giới huyền học, đây chính là bảo vật khó tìm.
Thần hồn càng mạnh, bùa chú sẽ càng uy lực, pháp thuật cũng trở nên tinh diệu hơn gấp bội.
Lão Chu nuốt khan, giọng đầy kích động:
"Tiểu tiên cô, cô… cô lấy Gỗ Dưỡng Hồn ở  ?"
 Lê Diệu chẳng buồn trả lời.
Cô mở chiếc hộp đen, thả Lệ quỷ áo đỏ .
Lúc , con lệ quỷ vẫn  phong ấn chặt chẽ. Những chiếc đỉnh gỗ đào đóng chặt tứ chi,  trán dán đầy bùa trừ tà,   cách nào cử động  phản kháng.
Lão Chu  cảnh tượng  mắt, sững  trong giây lát,  lắp bắp hỏi:
"Cô… cô định  gì?"
Lê Diệu liếc  ông , giọng thản nhiên:
"Cho Lệ quỷ áo đỏ trông chừng ông.    thời gian để giám sát liên tục."
"Cái gì?!"
Lão Chu sững sờ.
Để Lệ quỷ áo đỏ canh giữ ông  ?
Ban đầu, ông   chút hoảng sợ, nhưng ngay  đó  cảm thấy mừng rỡ.
Ha ha! Cô gái    ngốc  ?
Đây là quỷ của ông ! Là lệ quỷ do chính tay ông  nuôi dưỡng!
Lê Diệu chẳng lẽ  sợ ông  thả nó  ?
Đương nhiên, lão Chu  Lê Diệu  thể nào sơ suất đến mức đó. Cô chắc chắn   cách phòng .
 mà… nhỡ  thì ?
Dù gì  đời cũng  thiếu những sai lầm sơ đẳng. Quan Vũ còn bất cẩn mất Kinh Châu, huống hồ chỉ là một cô gái trẻ tuổi như cô.