Bà Trình kéo tay con gái, ghé sát thì thầm hỏi:
"Noãn Noãn, bà chủ Nhà Ma mở công ty giải trí ? Sao ở đây mỹ nhân thế ? Ai cũng thể minh tinh !"
"Thế thì ?"
Nhìn ngạc nhiên, Trình Noãn càng đắc ý. Cô bí hiểm hạ giọng:
"Như Hoa còn hơn! Một vẻ mà con dùng từ gì để miêu tả nữa."
Như Hoa xuất hiện liên tục mà chỉ hai buổi sáng, một lúc 9 giờ, một lúc 11 giờ.
Gia đình Trình Noãn đến sớm, kịp buổi 9 giờ.
"Mẹ, đừng chuyện nữa! Như Hoa sắp xuất hiện !"
Trình Noãn vội vàng giục.
Vừa dứt lời, cánh hoa mềm mại từ trần nhà bắt đầu rơi xuống, nhẹ nhàng xoay tròn trong trung như tuyết đầu mùa.
Cùng lúc đó, bốn dải lụa trắng dài cũng từ cao buông xuống, che khuất vị trí trung tâm của sảnh lớn. Chỉ thấy lớp lụa , một bóng dáng uyển chuyển đang từ từ hạ xuống.
Trên tầng hai, một nhóm thiếu nữ bước , múa hát.
Điệu múa uyển chuyển như mây trôi nước chảy. Khi khúc nhạc kết thúc, bóng dáng thướt tha cũng chạm đất, nhẹ nhàng đáp xuống sảnh lớn.
Tấm lụa trắng dần dần tách .
Như Hoa hiện đám đông.
Bà Trình nín thở.
Con gái bà hề quá!
Như Hoa thật sự , nhưng vẻ sắc sảo, diễm lệ mà là một nét đầy khí chất. Đôi mắt cô mang theo sự u buồn dịu dàng, khiến tiến đến, che chở, xoa dịu những tâm tư ẩn giấu nơi đáy lòng cô.
Như Hoa cất giọng nhẹ nhàng, bắt đầu cung cấp manh mối để tìm Thập Nhị Thiếu gia.
Mộng Vân Thường
Trình Noãn lập tức lấy bút , nhanh chóng ghi chép từng manh mối quan trọng, dặn dò bố :
"Bố nhớ kỹ giúp con nhé! Tìm Thập Nhị Thiếu gia khó, đây mất cả tuần mới tìm đấy!"
Thế nhưng, ông Trình mấy hứng thú với trò chơi . Ở độ tuổi của ông, việc chạy đôn chạy đáo tìm manh mối còn hấp dẫn nữa.
Ông khoanh tay quan sát xung quanh, ánh mắt đầy hứng thú với bố cục nơi đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/146.html.]
"Ta dạo quanh phó bản hơn. Cách bài trí nơi thật sự tinh xảo, mang đậm phong cách cổ xưa."
Bà Trình cũng mấy mặn mà với việc tìm Thập Nhị Thiếu gia.
Bà quanh một lượt :
"Noãn Noãn, là cứ dạo ? Tìm cũng . Nơi lớn thế , tìm chẳng khác nào mò kim đáy bể."
Trình Noãn vốn dẫn bố đến đây để họ vui vẻ. Nếu họ thích tìm manh mối, thì thôi .
"Được ." Cô gật đầu đồng ý: "Vậy chúng cứ chơi tìm. Nếu gặp manh mối thì thu thập, còn gặp thì thôi."
Chợt nhớ điều gì đó, Trình Noãn vỗ tay một cái, đầy hứng khởi:
" ! Chúng đến căn biệt thự trắng ! Hôm qua con tìm thấy Tấm thiệp chúc mừng của cô Bội San ở đó. Lát nữa đến lấy !"
Sợ khác lấy mất , Trình Noãn xong kéo tay em trai chạy .
Ông Trình và bà Trình vội vã theo con gái.
Khi đến biệt thự trắng, Trình Noãn lập tức chạy thẳng lên tầng hai, lao phòng ngủ. Cô lật tung từng ngăn kéo, nhưng tìm mãi vẫn thấy tấm thiệp chúc mừng của cô Bội San cả.
Sao thế ? Rõ ràng hôm qua nó vẫn còn ở đây! Chẳng lẽ ai lấy mất ?
Trình Noãn thất vọng thở dài, định ngoài thì bỗng thấy em trai đang trò chuyện với một bé lạ mặt. Cậu bé mặc một bộ vest trắng tinh, khuôn mặt vẻ non nớt nhưng ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Cô kịp hỏi chuyện gì đang xảy thì thấy bé gì đó với em trai . Ngay lập tức, nhóc liền gật đầu.
Chớp mắt một cái, cảnh vật xung quanh đột nhiên biến đổi.
Ánh đèn sáng trưng trong phòng vụt tắt, chỉ còn một màn đêm đen kịt. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời vốn trong xanh bỗng chốc chìm bóng tối dày đặc.
Cùng lúc đó, một giọng máy móc vang lên bên tai:
"[Chúc mừng chơi 80 kích hoạt trò chơi nhỏ - Trốn tìm.]"
"[Giới thiệu trò chơi: Bố bận rộn công việc, chị gái thì mải yêu đương, chủ nhỏ Bội Thành cô đơn, mong chơi cùng.]"
"[Chúc mừng gia đình chơi 80 chủ nhỏ Bội Thành chọn để chơi trốn tìm cùng.]"
"[Sau khi trò chơi bắt đầu, biệt thự sẽ chuyển sang chế độ ban đêm. Người chơi thể đeo kính đêm để di chuyển. Mắt của chủ nhỏ Bội Thành sẽ phát ánh sáng xanh như đèn rọi.]"
"[Xin nhớ kỹ, nếu ánh sáng xanh từ mắt chủ nhỏ Bội Thành chiếu trúng, trò chơi sẽ phán định thất bại. Thời gian trò chơi là 10 phút.]"
"[Bốn chơi xin chuẩn , 10, 9, 8...]"