Ai mà ngờ  một phó bản nhà ma   thể nấu ăn ngon đến .
Giữa lúc gia đình họ đang thưởng thức bữa ăn, một tiếng tranh cãi vang lên từ bàn bên cạnh.
Một  đàn ông trung niên đang tranh luận với quản lý nhà hàng: "Tại    cho mang về?  trả tiền, các  nấu món,  chỉ  mang về nhà ăn thôi,   ?"
Tê Hồng Vĩ – quản lý nhà hàng, mỉm  giải thích: "Khách hàng    thể chọn nơi dùng bữa,  ai ép buộc cả.  vấn đề là,  lượng món ông đặt quá lớn.
Chỉ tính riêng cua  50 cân,  kể 20 món lớn và các loại hải sản lặt vặt, tổng cộng cũng gần trăm cân .
Nhà hàng của chúng   phục vụ giao hàng tận nơi vì thiếu nhân lực, nên ưu tiên phục vụ thực khách ngay trong phó bản."
Người đàn ông trung niên   liền sa sầm mặt.
Trình Noãn  sang, khẽ bật .
Một nhà hàng đặc biệt như thế , đúng là  những quy tắc cũng đặc biệt  kém.
"Ông chỉ gọi một, hai phần mang về thì  , nhưng ông  gọi nhiều thế , nhà bếp thật sự  thể xoay xở kịp." Tề Hồng Vĩ lắc đầu, giọng điệu kiên quyết.
" ăn khỏe, nhà  đông , sức ăn cũng lớn." Vị khách vẫn tranh cãi, kiên quyết  mua mang về  lượng lớn.
Tề Hồng Vĩ  chút bất lực, nhấn mạnh: "Nhiều cua thế , nếu ăn  hết sẽ hỏng mất."
Nghe , vị khách lập tức tìm cách thỏa hiệp: "Thế thì  lấy cua sống, mang về nhà tự hấp."
Tuy nhiên, Tề Hồng Vĩ vẫn giữ vững lập trường: "Xin , nhà hàng  bán thực phẩm sống."
Trình Noãn  bên cạnh chứng kiến  bộ cuộc tranh luận, tròn mắt ngạc nhiên: "Một trăm cân? Ăn khỏe đến mức nào mới hết chứ?"
Ông Trình trầm ngâm một lát  suy đoán: "Có lẽ    mua mang về để bán  với giá cao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/150.html.]
"Thật là  tính." Trình Noãn nhíu mày, cảm thấy  hài lòng.
Nhìn tình hình căng thẳng, Tề Hồng Vĩ lập tức soạn một loạt quy định và dán lên tường để tránh xảy  tình huống tương tự trong tương lai:
Trong mùa cao điểm, nhà hàng  giao hàng.
Khách hàng  thể mang về, nhưng  lượng  giới hạn.
Nhà hàng  bán thực phẩm sống trong mùa cao điểm.
...
Tổng cộng  tám quy định  niêm yết rõ ràng.
Ngay khi  thấy bảng thông báo mới, vị khách  cụt hứng ngay lập tức. Sau một hồi lưỡng lự,   đành nhân nhượng: "Thế  mua mười cân cua  ? Nhà  thực sự  nhiều  ăn. À, thêm một phần thịt xá xíu mật ong, tôm hùm sốt đặc biệt, cá mú hấp nguyên con... mỗi món một phần."
Tề Hồng Vĩ gật đầu, đáp  một cách lịch sự: "Được, xin quý khách chờ một lát."
Vừa lúc đó, một vị khách khác tiến đến, dè dặt hỏi: "Quản lý,  cũng  mua mang về. Nhà hàng  thể bán tối đa bao nhiêu?   cố tình  khó , chỉ là   lớn tuổi ,  tiện  . Bà   thích ăn hải sản ở đây, ăn xong thấy  khỏe hơn hẳn, cơ thể ấm áp dễ chịu. Bình thường bà dễ đầy bụng, nhưng ăn hải sản ở đây   . Thậm chí, chứng mất ngủ lâu năm của bà cũng đỡ hẳn."
Nghe đến đây, Trình Noãn bật : "Người  hài hước thật. Suýt nữa thì biến hải sản thành thần dược mất . Món ăn ở đây ngon thật, nhưng chắc  thần kỳ đến mức  ."
Ông Trình và bà Trình cũng cảm thấy lời của vị khách   phần phóng đại.
Mộng Vân Thường
Sau khi ăn xong, cả gia đình tiếp tục dạo chơi quanh phó bản suốt buổi chiều. Mãi đến khi Nhà Ma chuẩn  đóng cửa, họ mới lưu luyến rời .
Trên đường trở về, ông Trình vẫn còn  hết hào hứng, tiếc nuối : "Có dịp  đến nữa,   thử chơi phó bản Họa Bì, chắc thú vị lắm."
Bà Trình  xong, mặt tái nhợt, vội xua tay: "   phó bản đó đáng sợ lắm,   dám !"
Sau một hồi suy nghĩ, bà thở dài, lẩm bẩm: "Phó bản ít quá,  bà chủ  mở thêm vài cái nhỉ? Chỉ cần   phó bản kinh dị,  đều  chơi."
Ông Trình bật , lắc đầu: "Bà nghĩ mở phó bản dễ như bán rau ? Phó bản Như Hoa mà chúng   chơi, chỉ riêng phần xây dựng  tốn kém  ít,  kể đến công nghệ cao bên trong. Đây là mô hình thực tế ảo tiên tiến,  đoán trong nước chắc chỉ  mỗi nơi   . Bà chủ  mở thêm phó bản nào khác cũng là điều dễ hiểu thôi."