"[ đó!  cũng thấy từ đầu sắc mặt cô     !]"
"[Hừ,  bao biện minh. Nếu thật sự lợi hại như lời các   thì    thể nghĩ  một câu thơ chứ?]"
Làn sóng dư luận bắt đầu lan rộng.
Người thì chỉ trích cô  giả tạo, cho rằng  giờ đều là lừa dối.
Người  bênh vực,  cô  chỉ  bệnh mà thôi.
Dù thế nào  nữa, kế hoạch của Lê Dương    sụp đổ.
Cô   thể giành quán quân,  thể nổi danh qua chương trình, càng  thể trở thành gương mặt đại diện của tập đoàn Tịch Thị như  tính toán.
Sau khi  đưa  bệnh viện, bác sĩ kết luận Lê Dương   vấn đề nghiêm trọng, chỉ  kích động quá mức dẫn đến ngất xỉu, sẽ tỉnh   một thời gian ngắn.
Gia đình họ Lê túc trực bên ngoài phòng bệnh, ngay cả Tịch Tử Mặc cũng đến.
Bác Cả Lê vỗ vai , ôn tồn : "Tử Mặc, cháu cứ lo công việc  . Chắc chắn ngoài  dư luận đang rối loạn, cháu cần xử lý sớm."
Tịch Tử Mặc gật đầu: "Bác yên tâm, cháu  sắp xếp  lo chuyện đó .  cháu  ở  chờ Lê Dương tỉnh ."
"Không cần , bên    bọn bác. Khi nào nó tỉnh, cháu   cũng  muộn."
Bác Cả Lê một mực khuyên Tịch Tử Mặc rời .
Diệp Thúy Vân  hiểu vì  chồng    , định lên tiếng nhưng  Lê Đạt giữ . Anh  lắc đầu,  hiệu  nên  gì cả.
Bà  sững sờ,  chồng    con trai, nhưng vẫn im lặng.
Đợi đến khi Tịch Tử Mặc  khỏi, Diệp Thúy Vân mới thấp giọng chất vấn: "Rốt cuộc là  chuyện gì? Sao các con  ngăn ?"
Lê Đạt trầm mặt, giọng  nặng nề: "Mẹ,  chỉ Lê Dương gặp chuyện, mà chúng  cũng gặp chuyện ."
"Cái gì?" Diệp Thúy Vân sững sờ,  hiểu nổi.
Lê Tứ nhíu mày, sắc mặt trầm xuống: "Khi Lê Dương ngất xỉu, con và  cả cũng đột nhiên đau đầu, cảm giác như  thứ gì đó  rút khỏi não ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/170.html.]
Dứt lời,  hừ lạnh, ánh mắt sắc bén: "Không chỉ , lúc nãy quản gia gọi điện báo tin. Nói rằng  hai đang  nhạc thì bất ngờ ngất,   đưa  cấp cứu. Còn bảo do thức đêm quá độ mà ngã bệnh."
Lê Tứ  nhạt: "Lời  dối vụng về."
Diệp Thúy Vân giật : "Sao con  ?"
"Hừ,  hai  giờ thường xuyên thức đêm  nhạc, một đêm  thể sáng tác  mấy bài. Còn nổi danh trong giới là nhạc sĩ sáng tác nhanh nhất." Giọng Lê Tứ trầm xuống, mang theo sát khí lạnh lẽo: "Tại     đột nhiên ngất? Mà còn trùng hợp ngay lúc Lê Dương đang livestream?"
Hắn nghiến răng, ánh mắt tối : "Chắc chắn là do Lê Diệu!"
Lê Tứ đ.ấ.m mạnh xuống bàn, nghiến từng chữ: "Con tiện nhân đó! Nó  Lê Dương đang trong trận đấu quan trọng, cố ý chọn thời điểm  để cướp  mệnh cách! Khiến Lê Dương mất mặt  cả nước! Quá độc ác!"
Bác Cả Lê  bên cạnh, sắc mặt cũng u ám, gật đầu đồng ý: "Lúc đó, đầu  cũng đau nhói như kim châm. Nếu   mệnh cách  d.a.o động,   thể xảy  chuyện ?"
Diệp Thúy Vân  , mặt tái mét, tay run rẩy: "Không thể nào… Không  … mệnh cách  định,  thể nào cướp   ?"
Bà  siết chặt lấy cánh tay Bác Cả Lê, hoảng loạn: "Gọi cho lão tam ! Mau gọi lão tam!"
"Không !"
Bác Cả Lê cắt ngang ngay lập tức, giọng  kiên quyết.
"Bố!"
Lê Tứ nhíu chặt mày,  vui  mặt: "Đến nước   mà bố còn định giấu  Ba ? Anh  là con ruột của bố, còn bọn con chỉ là con giả ?"
Hắn  lạnh, ánh mắt đầy châm chọc: "Bố     nhúng tay  mấy chuyện , vì sợ tổn âm đức?  đến mức  , giả vờ   tử tế cũng chẳng  ý nghĩa gì nữa!"
"Tam Nhượng Chân Nhân dù  thanh cao, kiêu ngạo, dù ánh sáng thánh thần chiếu rọi đến …"
Lê Tứ  thẳng  cha , giọng trầm xuống từng chữ: "Thì  tay   cũng  dính máu, rửa  sạch !"
"Bố  xem, con  sai ?"
Mộng Vân Thường
"Bốp!"
Một cái tát giáng thẳng  mặt Lê Tứ.