Lê Diệu  đống giấy bùa lộn xộn  mặt, thở dài một .
 cô vốn    dễ bỏ cuộc. Hôm nay  vẽ , ngày mai tiếp tục. Chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ thành công.
Từ  khi trí não trở nên chậm chạp, việc học tập của cô cũng vô cùng gian nan. Các bạn cùng lớp chỉ cần  giảng một  là hiểu, còn cô thì chẳng tiếp thu nổi. Cô  về nhà     sách giáo khoa, nghiền ngẫm từng câu chữ đến mức thuộc lòng mới dần hiểu  vấn đề.
Những gì  khác học  trong một ngày, cô  khi  mất mười ngày, thậm chí còn lâu hơn.
 dù khó khăn thế nào, Lê Diệu vẫn  từ bỏ. Với sự kiên trì và quyết tâm  chịu thua, cuối cùng cô cũng thi đỗ đại học.
Sáng sớm hôm , Triệu Đại Bằng, Vương Kiện và những  khác  dậy từ  sớm, ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn xịt một ít nước hoa nhẹ. Sau khi ăn sáng xong, họ tập trung ở cổng trường để gặp nhóm nữ sinh.
Bạn gái của Triệu Đại Bằng là chị Cả bên phòng nữ – Tân Đan, một cô gái thông minh và thẳng thắn. Cô  thích sự chân thành, thật thà của Triệu Đại Bằng nên hai  nhanh chóng thành đôi.
Sau khi hai nhóm gặp , họ cùng   bộ đến trạm tàu điện ngầm.
Trong nhóm nữ sinh  một cô em út nhỏ tuổi nhất – Tần Yên. Vì nhập học sớm, cô nhỏ hơn các bạn cùng phòng hai tuổi, dáng  nhỏ nhắn,   nhát gan. Đây là  đầu tiên cô  nhà ma nên  tránh khỏi hồi hộp, liền bám c.h.ặ.t t.a.y chị Ba của , thấp giọng hỏi:
"Có đáng sợ lắm  ?"
"Nhìn ảnh  mạng thì thấy cũng khá kinh dị…" Chị Ba bên nhóm nữ cũng  chút lo lắng.
Nghe , Vương Kiện  nhịn  mà bật , giọng đầy vẻ khinh thường:
"Gan các  nhỏ thật đấy! Chỉ thế  mà cũng sợ?"
"Cậu  từng chơi ?" Chị Ba bên nữ tò mò hỏi.
Vương Kiện khoanh tay, hừ một tiếng:
"Chủ đề 'Họa Bì'  cũ rích , phim truyền hình chiếu  chiếu  cả trăm . Loại nhà ma thế   còn chẳng buồn chơi."
"Chắc     , gan Vương Kiện lớn lắm! Tất cả các nhà ma trong thành phố ,   đều  chơi qua hết ." Triệu Đại Bằng    vỗ vai Vương Kiện. "Thậm chí     còn hát trong nghĩa địa nữa đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/18.html.]
Mộng Vân Thường
"Wow!"
"Thật đáng nể!"
Nghe , nhóm nữ sinh đồng loạt  sang  Vương Kiện với ánh mắt ngưỡng mộ.
Vương Kiện tận hưởng sự tán dương , vuốt nhẹ mái tóc  ngạo nghễ :
"Lần  chủ yếu là  chơi cùng   thôi. Có  ở đây, các   cần lo sợ gì cả. Một cú đ.ấ.m của  là đủ hạ một NPC!"
Vừa ,    giơ cánh tay lên khoe bắp tay rắn chắc.
"Để   cho mà , đừng  ảnh quảng cáo mà tưởng ghê gớm. Thực tế, mấy cái ảnh đấy đều chỉnh sửa cả. Những nhà ma kiểu , nếu dàn dựng bối cảnh cổ trang hoành tráng thì tốn kém lắm, phần lớn chỉ  qua loa thôi. Tường, cửa sổ  là vẽ giả. Đến nơi  các  sẽ thấy,  là  ngay!"
"Cốt truyện ‘Họa Bì’ thì  càng cũ rích." Vương Kiện nhún vai. "Theo  đánh giá thì chỉ tầm một  thôi."
"Chỉ một  thôi á?" Tân Đan ngạc nhiên. "Vậy thế nào mới xứng đáng năm ?"
Vương Kiện  đầy tự tin:
"Cứ chơi thử   , nếu thấy thích,    dẫn    một chỗ đáng sợ hơn. ‘Họa Bì’   chỉ là nhập môn thôi."
Nghe , cả nhóm đều thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như trải nghiệm  sẽ  đáng sợ như họ tưởng tượng.
Buổi tối, cả nhóm xuất phát.
Sau khi  tàu điện ngầm, họ xuống ga và  bộ thêm  bốn, năm trăm mét thì đến nơi.
Một vài  trong nhóm quan sát xung quanh, cảm thán:
"Giao thông cũng khá thuận tiện, nhưng khu vực  trông hoang vu quá. Chẳng  mấy công trình gì cả."
Triệu Đại Bằng     quanh, càng quan sát càng thấy kỳ lạ:
"Lạ thật đấy… Từ bao giờ ở đây   nhiều công trình thế ? Diện tích  lên tới hàng chục ngàn mét vuông, gần bằng một khu công nghiệp lớn!"