Cô thầm nghĩ, Sadako đến từ nước ngoài,  cùng ngôn ngữ với Nhiếp Tiểu Thiến và những  khác. Sau ,  khả năng sẽ còn xuất hiện thêm nhiều hồn ma đến từ các quốc gia khác, mỗi  một ngôn ngữ,  chẳng  quá hỗn loạn ?
Cô khẽ cau mày,  lập tức quyết định: "Tất cả nên học tiếng Trung thôi."
Quay sang Sadako, cô nghiêm túc : "Cô  học tiếng Trung ."
Sadako: "???"
Không đợi Sadako phản ứng, Lê Diệu tìm một chiếc máy tính bảng, đăng ký ngay một khóa học tiếng Trung trực tuyến,  đó đưa máy cho cô .
"Cô học ."
Sadako: "..."
Làm ma mấy chục năm, đây là  đầu tiên cô  cảm thấy kiếp ma quá mức gian truân.
Cô  cúi đầu  màn hình, thấy một giáo viên đang thao thao bất tuyệt giảng bài bằng tiếng Trung.
Sadako tuyệt vọng rên rỉ: "Ưm...!"
Tiếng Trung khó quá!
Xử lý xong Sadako, Lê Diệu tiếp tục cầm lên chiếc hộp mù màu đen thứ hai, chuẩn  mở .
Ánh sáng tím rực rỡ bừng lên, khác hẳn với khói xanh ba   ánh sáng xanh bốn   đó. Khi ánh sáng dần tan ,  mắt Lê Diệu hiện  một bà lão đang  cạnh một chiếc nồi lớn, cẩn thận khuấy đều nồi canh nghi ngút khói.
Bà lão khẽ khom lưng, múc một bát canh  đưa về phía Lê Diệu, giọng hiền hòa đầy mời gọi:
"Chào cô gái, uống canh ? Ngon lắm."
Lê Diệu trợn mắt kinh ngạc, vô thức thốt lên:
"Bà là… Mạnh Bà?"
Nghe , bà lão bật , ánh mắt  chút mơ màng:
"Mọi  đều gọi  như thế, nhưng thật  đó   tên của ."
Bà ngẩng đầu lên  trời, trầm ngâm giây lát  lắc đầu:
"Ta tên gì nhỉ? Hình như… quên mất . Thôi kệ, gọi là Mạnh Bà cũng . Uống canh ?"
Nhìn bát canh đang bốc khói, Lê Diệu theo phản xạ lùi  một bước, cảnh giác hỏi:
"Đây là… canh Mạnh Bà?"
Mạnh Bà gật đầu, giọng  vẫn dịu dàng như cũ:
"Uống canh của , cô  thể quên hết những ký ức đau buồn,  yêu hận tình thù. Từ nay về , sẽ sống vui vẻ, thanh thản. Thế nào, uống ?"
Lê Diệu vội vàng xua tay:
"Không , cháu  uống !"
Cô dừng một chút,  nghiêm túc dặn dò:
" bà ơi, ở đây bà   tùy tiện cho  khác uống canh  đấy!"
Dù là con   ma quỷ, nếu đột nhiên mất hết ký ức thì chắc chắn Nhà Ma sẽ gặp rắc rối lớn.
Mạnh Bà  xong, vẫn giữ nụ  hiền hậu:
"Cô  thích loại canh  ? Không ,  còn nhiều loại khác lắm. Canh ngọt, canh đắng, canh mặn, canh tương tư… Còn  cả canh tùy chỉnh nữa,  quên ai thì quên  đó."
Lê Diệu: "…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/183.html.]
Cô  bà lão  mặt mà     gì. Canh Mạnh Bà… cao cấp đến mức  ?
Cô vội mở ứng dụng Nhà Ma để kiểm tra thông tin.
Mạnh Bà – hồn ma 5 , quản lý bộ phận luân hồi ở Âm Phủ, pháp lực cao cường, sở hữu kỹ năng đặc biệt: Canh Mạnh Bà.
Canh của bà  chỉ giúp quên  quá khứ, mà còn  thể tùy chỉnh ký ức theo nhu cầu. Muốn quên tình, quên , quên lo,  quên hết  đau khổ  đời đều .
Nghe thì  vẻ  hữu dụng…
Lê Diệu chợt nhớ đến những tháng ngày khổ sở khi còn nhỏ,  gia đình bác Cả hành hạ. Nếu  thể quên hết tất cả, liệu   hơn ?
Cô trầm ngâm một lúc,  cuối cùng vẫn lắc đầu.
Không, cô   quên.
Lê Diệu  Mạnh Bà, nhấn mạnh thêm một  nữa:
"Bà ơi, nhớ kỹ nhé, canh  tuyệt đối   đưa cho  khác uống bừa bãi!"
Mạnh Bà mỉm  dịu dàng, gật đầu:
"Được ,  lời cô,  cho ai uống."
Nói xong, bà  sang  Sadako  bên cạnh,  múc một bát canh, giơ   mặt cô bé ma tóc dài:
"Cô uống canh ? Uống  sẽ quên hết đau khổ, sống vui vẻ hơn nhiều đấy."
Lê Diệu: "(°—° )"
"Bà ơi! Không  đưa canh cho ma uống!"
Mạnh Bà thở dài, thu bát canh về:
"Được ,  cho ma uống."
Dù bà  đồng ý, nhưng Lê Diệu vẫn cảm thấy  yên tâm chút nào.
Cô nghiêm túc nhấn mạnh thêm  nữa:
"Bà  nhớ, từ nay về , canh    đưa cho bất kỳ sinh vật nào uống – dù là   ma! Trừ khi  sự đồng ý của cháu!"
Mạnh Bà  vẻ  thất vọng, nhưng vẫn ngoan ngoãn cất bát canh . Bà liếc  Sadako, lẩm bẩm:
"Thật , cô bé ma   thích hợp uống canh lắm… Quên hết đau khổ,  ma mới vui vẻ chứ."
Sadako vẫn lặng lẽ  đó, đôi mắt tối tăm  chút gợn sóng,  hiểu bà lão  mặt đang  gì.
Bỗng nhiên, Mạnh Bà khẽ "ồ" lên,  đó gật đầu như  hiểu  điều gì đó.
"Thì  là một cô ma nước ngoài."
Nói xong, bà lập tức đổi giọng, dùng tiếng Nhật trôi chảy để trò chuyện với Sadako.
Lê Diệu tròn mắt kinh ngạc:
"Bà còn  cả tiếng Nhật ?"
Mạnh Bà  hiền hậu, lắc đầu:
Mộng Vân Thường
"Không ."
Lê Diệu: "…"
"Thế thì tại —?"