Cánh cửa mở .
Bên trong tối đen như mực.
Hồ Địch lập tức giơ s.ú.n.g lên, trầm giọng quát:
"Đứng yên!"
   ai đáp .
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, tĩnh lặng đến rợn .
Ông  nhíu mày,  hiệu cho Lê Diệu:
"Bật đèn lên ."
Lê Diệu ngẩng đầu  lên trần nhà. Một giây , ánh sáng lập tức bừng lên, soi rõ  bộ  gian.
Ánh sáng đột ngột khiến Hồ Địch  nheo mắt . Khi  thích nghi, ông  vội vàng đảo mắt  quanh.
Tầng hầm  rộng nhưng trống trải. Ngoại trừ một đống rác chất đống ở góc phòng, chẳng  gì cả.
Đặc biệt, lão Chu  thấy .
Sắc mặt Hồ Địch lập tức tái mét.
"Lão Chu trốn !"
Sao  thể như  ?
Tên tà tu tàn độc đó  biến mất mà  để  chút dấu vết nào.
Hồ Địch theo phản xạ rút điện thoại , định gọi báo cáo với cấp .   kịp bấm , ông    thấy giọng  thản nhiên của Lê Diệu:
"Đồng chí Hồ, lão Chu  trốn . Ông  ở ngay  kìa."
"Hả?"
Mộng Vân Thường
Hồ Địch giật , lập tức ngẩng đầu  quanh.
Ở ?
Tại  ông   thấy gì cả?
Ngay cả Hồng Hồng cũng  nhịn  mà thở dài ngao ngán.
Cô bé bay tới góc phòng, đưa tay chỉ thẳng  đống rác:
"Ở đây ."
Dưới ánh đèn lờ mờ, Hồ Địch bước chậm rãi đến gần, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc. Ông  cau mày,  chằm chằm  đống gì đó co ro trong góc,  đột nhiên hít  một  lạnh.
"Đây... đây   là rác ?"
 khi  kỹ hơn, ông  mới giật  nhận  đó là một —một ông già gầy trơ xương,   bốc mùi hôi thối, co quắp trong góc tường,  thở yếu ớt như ngọn đèn dầu sắp cạn.
Bộ quần áo rách nát, rộng thùng thình gần như che phủ cả cơ thể gầy nhom của ông . Nếu   thật kỹ, e rằng chẳng ai nhận  đây là con  chứ đừng  là một  còn sống.
Hồ Địch tròn mắt, sững sờ thốt lên:
"Đây là... lão Chu ?"
Lê Diệu cũng  giấu  sự kinh ngạc, lập tức  sang hỏi Hồng Hồng:
"Cô  cho ông  ăn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/214.html.]
Hồng Hồng ngoan ngoãn gật đầu, giọng nhỏ nhẹ:
"Có mang đồ ăn mà."
Lê Diệu nhíu mày. Nếu  đồ ăn,  lão Chu  gầy đến mức ? Khoan ...
Cô chợt nghĩ  điều gì đó, liền hỏi tiếp:
"Cô mang đồ ăn mấy ?"
"Một !" Hồng Hồng trả lời nhanh gọn, khuôn mặt lộ vẻ nghiêm túc như thể    thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.
Lê Diệu: "..."
Lỗi của cô . Lẽ  cô  dặn rõ là mỗi ngày một ,   chỉ một  duy nhất.
 mà... thế quái nào lão Chu vẫn còn sống  đến giờ? Sức sống thật đáng kinh ngạc!
Lê Diệu chợt nhớ  một chuyện quan trọng hơn, liền hỏi tiếp:
"Hồng Hồng, cô  mang nước cho ông  ?"
Hồng Hồng chớp mắt, giọng  chút tủi :
"Chủ nhân  bảo  mang nước."
Lê Diệu: "..."
Cô im lặng, sắc mặt  chút khó coi. Hồng Hồng thấy , lập tức cuống quýt, nước mắt lưng tròng, giọng run run như sắp :
"Hu hu, chủ nhân, nhưng mà... Hồng Hồng  truyền  nhiều pháp lực cho ông  đó! Nếu  thì ông   c.h.ế.t từ lâu ... Hồng Hồng  cố gắng hết sức!"
Lê Diệu  vẻ mặt ấm ức của cô nhóc  mặt, bất giác thở dài. Cũng đúng, với một linh thể như Hồng Hồng,  thứ đều  chỉ dẫn cụ thể,  thể hy vọng cô  tự suy luận như con  .
Cô gật đầu, dịu giọng trấn an:
"Được ,   trách cô. Cô    ."
Thật sự mà ,   thức ăn,   nước, mà vẫn giữ  mạng lão Chu đến bây giờ thì đúng là một kỳ tích.
Hồ Địch  cạnh đó, vẫn   hồn. Trước khi đến đây, ông  còn lo lắng lão Chu sẽ gây nguy hiểm cho .  bây giờ,  bộ dạng  của lão, ông   sợ... chỉ cần thở mạnh một chút, lão Chu sẽ gục xuống ngay  mắt.
Ông  cứng đờ,  dám nhúc nhích.
Sau một hồi do dự, Hồ Địch  sang Lê Diệu, hạ giọng :
"Bà chủ,  về báo cáo, gọi nhân viên y tế đến."
"Vậy ông mau  ," Lê Diệu gật đầu, giọng  chút lo lắng. " sợ ông  hẹo mất."
Hồ Địch rùng :
"...  cũng sợ."
May mà xe cứu thương đến  nhanh. Nhân viên y tế cẩn thận khiêng lão Chu lên cáng, đưa  cấp cứu.
Một chuyện phiền phức cuối cùng cũng  giải quyết.
Bây giờ, Lê Diệu  thể tập trung  việc quan trọng hơn—chuẩn  cho kỳ nghỉ lễ 1/5 sắp tới.
Cô quyết định điều chỉnh giá vé phó bản:
Giá vé phó bản "Họa Bì" sẽ tăng lên 200 tệ.
Giá vé phó bản "Như Hoa" sẽ giảm xuống, thậm chí  thể miễn phí.
Vì chủ đề của phó bản "Như Hoa" là phố thương mại kết hợp với trò chơi nhẹ nhàng, nguồn thu chính sẽ đến từ hệ thống nhà hàng trong mùa cao điểm. Trong tương lai, khi  thêm nhiều thương hiệu gia nhập, nếu giá vé  quá cao sẽ  phù hợp.