Cô   kiểu  độc đoán. Nếu Cát Tuấn Tài thực sự  năng lực,  thì cứ giao việc quản lý khách sạn cho ông  thử xem .
Việc chuyên môn,  nhất nên để  chuyên môn .
Dưới tay cô   nhiều nhân tài,   tận dụng.
"Được." Lê Diệu gật đầu, quyết định nhanh chóng. " giao việc quản lý khách sạn Nhà Ma cho ông. Trước mắt thử nghiệm trong một tháng. Nếu  , mỗi tháng  sẽ tăng thêm một nén hương cho ông."
Đôi mắt nhỏ của Cát Tuấn Tài lập tức mở to, sáng rực như !
Tăng thêm một nén hương?
Vậy chẳng  mỗi tháng ông  sẽ  bốn nén hương ? Gần bằng các nhân viên kỳ cựu !
Những nhân viên thuộc lứa đầu tiên của Nhà Ma đều   tăng lương. Người thấp nhất cũng  năm nén hương mỗi tháng, còn những nhân viên xuất sắc hơn thậm chí lên đến tám nén hương.
Nhân viên mới chỉ  ngưỡng mộ, mong sớm đạt  mức lương như .
Sau khi giao việc quản lý khách sạn cho Cát Tuấn Tài, Lê Diệu lập tức dồn  bộ tâm trí  việc xây dựng phó bản Sadako.
Trước đây, cô chỉ cụ thể hóa phòng khách sạn – đó chỉ là một phần mở rộng của phó bản,    bộ phó bản Sadako mà cô mong .
Lần , cô   một cái gì đó hoành tráng hơn!
Lê Diệu lấy bộ phim "Chân Hoàn Truyện" . Sau khi tính năng [Cụ Thể Hóa Tràng Cảnh]  nâng cấp, cô  chỉ  thể cụ thể hóa nhiều cảnh quan cùng lúc, mà còn  thể cụ thể hóa cả những cảnh trong phim ảnh! Không còn  giới hạn trong giấc mơ nữa.
Mộng Vân Thường
Tuy nhiên, tính năng  vẫn  một hạn chế nhỏ: chỉ  thể cụ thể hóa những cảnh  xuất hiện trong phim, còn những cảnh   trong phim thì  thể  .
Ví dụ, trong "Chân Hoàn Truyện", nếu  cảnh nhân vật chính ở Thụy Ngọc Hiên, thì cô  thể cụ thể hóa nó.  nếu trong phim   cảnh Chân Hoàn  từ Thụy Ngọc Hiên đến cung Hoàng hậu, thì đoạn di chuyển   thể cụ thể hóa  – vì nó  từng xuất hiện  màn hình.
Dù , chỉ cần  những cảnh kinh điển là đủ!
Phó bản Sadako chủ yếu xoay quanh rạp chiếu phim kinh dị, nên chỉ cần  những cảnh đắt giá, đáng sợ nhất là đủ để khiến  chơi thót tim!
Sau khi chuẩn  kỹ càng, Lê Diệu bắt tay  cụ thể hóa  bộ cốt truyện của "Hậu cung Chân Hoàn truyện".
Từ bối cảnh, nhân vật đến từng chi tiết nhỏ đều  tái hiện chân thực,  khác gì bộ phim truyền hình. Những nhân vật trong đó cũng  cụ thể hóa như các NPC trong phó bản Như Hoa – họ chỉ  thể diễn theo kịch bản  lập trình sẵn,   suy nghĩ  ý thức riêng.
Tuy nhiên, để bày tỏ sự tôn trọng với các diễn viên ngoài đời, Lê Diệu  tinh chỉnh nhẹ diện mạo của các NPC, tránh việc họ trông   giống hệt bản gốc.
Mất trọn một ngày, cô mới  thể  thành phó bản Sadako.
Sau một  thời gian dài dồn sức  việc, Lê Diệu mệt đến mức  buồn nhấc tay, chỉ  dài  sàn, thở hổn hển.
Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/220.html.]
"Diệu Diệu." Giọng Như Hoa nhẹ nhàng vang lên.
Lê Diệu lười biếng ngước lên, giọng uể oải: "Cô tới đây  gì? Bên phó bản của cô  bận nữa ?"
Như Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ  ngoài cửa sổ: "Trời tối . Dậy ăn chút gì , kẻo đói lả  đấy."
Nói , cô  đặt một hộp thức ăn xuống bàn,  lượt lấy từng món .
Ban đầu, Lê Diệu   cảm giác đói.  khi mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong  khí, cơn đói trong cô như  đánh thức. Dạ dày lập tức cồn cào, thôi thúc cô  dậy.
Cô cầm đũa, ăn liền một mạch hơn nửa bát cơm, cảm giác đói cồn cào mới dịu .
 lúc , một bóng  xuất hiện.
Là Mạnh Bà.
Bà chậm rãi bước tới,  tay cầm một bát canh nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút.
"Bị nghẹn đúng ? Uống chút canh cho dễ chịu hơn." Bà đưa bát canh về phía Lê Diệu, giọng  hiền hòa.
Lê Diệu theo phản xạ nhận lấy bát canh, định đưa lên miệng.  ngay khi môi sắp chạm , trong đầu cô bỗng vang lên một hồi chuông cảnh báo.
Khoan !
Đây   canh của Như Hoa!
Mà là canh của Mạnh Bà!
Cô cạn lời, lập tức đưa trả bát canh: "Bà ơi, bà  lừa  uống canh   nhỉ?"
Mạnh Bà  hiền từ, giọng điệu đầy chân thành: " sợ cô  nghẹn nên mới mang canh đến. Uống , đây là canh ngọt,  ngon. Hơn nữa, nó còn  tác dụng dưỡng thần.  thấy cô mệt quá, nên đặc biệt nấu cho cô đấy."
Dù lời    lý, nhưng ánh mắt Lê Diệu vẫn tràn ngập nghi ngờ.
Thấy thế, Mạnh Bà thở dài, nét mặt buồn bã: "Cô bé , chẳng lẽ  tin một bà lão như  ?   lòng  nấu canh cho cô,  mà cô  nghi ngờ , khiến lòng  tổn thương quá." Nói , bà còn dùng tay áo lau khóe mắt, trông vô cùng đáng thương.
Lê Diệu  chằm chằm bát canh,  ngập ngừng hỏi: "Bà chắc chắn là uống canh  sẽ  quên hết  chuyện chứ?"
"Đương nhiên." Mạnh Bà mỉm , khẽ đẩy bát canh  gần. "Đây   canh vong xuyên . Đây là canh dưỡng thần, nguyên liệu  khó tìm. Uống , nguội là mất ngon đấy."
Lê Diệu vẫn  do dự, nhưng cuối cùng cũng thử uống một ngụm nhỏ.
Vừa  miệng, dòng nước ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô. Mọi mệt mỏi, căng thẳng như tan biến trong chớp mắt. Cơ thể cô dường như  tiếp thêm sinh lực, trở nên tràn đầy sức sống.
Lê Diệu thở dài một , cảm giác thoải mái   nên lời.
"Ngon quá!"