"Nếu  ngủ  thì uống một viên thuốc ngủ là xong."
Bà Văn thầm nghĩ như , nhưng  kịp thực hiện thì   cơn buồn ngủ kéo đến.
Bà khẽ thở dài, xoa xoa thái dương,   sang con trai:
"Đi thôi,  thủ tục nhận phòng , lát nữa  ngoài chơi ."
Văn Thành Lân, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích, ngoan ngoãn gật đầu, nhanh nhẹn đẩy vali giúp :
"Dạ! Đi thôi, !"
Nhân viên khách sạn nhanh chóng bước tới hỗ trợ xách hành lý.
Khi  thủ tục nhận phòng, nhân viên lễ tân niềm nở hỏi:
"Thưa bà, bà  chọn loại phòng nào? Hiện tại khách sạn chúng   nhiều phong cách thiết kế khác , từ cổ đại đến hiện đại, theo từng thời kỳ lịch sử, cả trong và ngoài nước."
Bà Văn cau mày. Bà  thích những thứ quá rườm rà, chỉ cần thoải mái là .
"Cho  phòng phong cách hiện đại, đơn giản, tiện nghi."
"Vâng, xin bà chờ một chút."
Chỉ mất một lát, lễ tân  đưa  một chiếc thẻ phòng:
"Thưa bà, xin mời quẹt thẻ để lên thang máy. Phòng của bà ở tầng 8,  807. Khi  khỏi thang máy, rẽ trái là đến."
Bà Văn gật đầu, nhận thẻ  cùng con trai  lên.
Suốt quãng đường đến phòng, bà Văn  giấu  sự khó chịu.
Bỏ  tận 8.800 tệ một đêm để đặt phòng cao cấp,  mà dịch vụ chẳng  gì đặc biệt. Ở những khách sạn khác, bà sẽ  đón tại sân bay,  nhân viên hỗ trợ  thủ tục, thậm chí còn  quản gia riêng đưa tận phòng.
 ở đây?
Ngoài việc  nhân viên hỗ trợ xách hành lý, thì chẳng khác gì một khách sạn bình thường.
Thôi , hy vọng ít nhất giường ngủ  thể  hơn một chút. Dạo gần đây bà  mất ngủ, nếu đêm nay vẫn  ngủ  thì đúng là phí tiền.
Cuối cùng, họ cũng đến  phòng 807.
Bà Văn quẹt thẻ, cửa phòng "tách" một tiếng  mở .
Ngay khi bước , bà lập tức sững sờ.
Bên ngoài khách sạn trông bình thường, nhưng bên trong căn phòng    khác biệt!
Bà Văn ngạc nhiên  quanh.
Không gian quá rộng rãi, chẳng giống phòng khách sạn chút nào, mà giống như một căn biệt thự thu nhỏ.
Diện tích  lên đến hai, ba trăm mét vuông,  nhiều khu vực riêng biệt. Phòng khách sang trọng, phòng ngủ thoải mái, còn  cả khu vực tiếp khách nhỏ, phòng tắm rộng rãi.
Thiết kế hiện đại nhưng vẫn tinh tế, đơn giản mà  kém phần đẳng cấp, đúng kiểu bà yêu thích.
Bất giác, cảm giác khó chịu khi nãy tan biến.
Sau khi sắp xếp hành lý, bà Văn lấy đồ ngủ , dặn dò con trai:
"Con tự chơi nhé,   tắm một lát  nghỉ ngơi một chút."
Bà  quên xoa nhẹ thái dương, đầu bà đau quá, nếu cứ chịu đựng thế ,  khi nổ tung mất.
"Dạ,  cứ nghỉ , con tự chơi  mà!" Văn Thành Lân ngoan ngoãn đáp, còn quan tâm sờ trán : "Mẹ mệt lắm ?"
Bà Văn bật , cúi xuống hôn nhẹ lên trán con trai:
"Không  , chỉ cần ngủ một lát là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/226.html.]
Nói , bà   phòng tắm.
Nước ấm xua tan  mệt mỏi, nhưng cơn đau đầu vẫn lởn vởn.
Mộng Vân Thường
Lúc  đồ ngủ, bà Văn vẫn nghĩ:
"Ăn một viên thuốc ngủ , đỡ  lo mất ngủ."
  kịp uống, mí mắt  nặng trĩu.
Vừa ngã lưng xuống giường, bà  chìm  giấc ngủ.
Thậm chí, đến cả việc đắp chăn cũng  kịp.
Trong lúc  ngủ, Văn Thành Lân lặng lẽ lấy chăn đắp cho bà    sofa, ngoan ngoãn  sách.
Cậu  quấy rầy , vì  dạo gần đây  thường xuyên mất ngủ,  lẽ bà thực sự  mệt.
Hai tiếng trôi qua...
Bà Văn dần tỉnh , đầu óc mơ màng.
Bà ngơ ngác  xung quanh, nhất thời   bây giờ là ngày nào, mấy giờ.
Phải mất một lúc mới   tỉnh táo.
Nhìn xuống điện thoại, bà phát hiện   ngủ tận hai tiếng!
Bà sững sờ.
Ban ngày bà thường chỉ ngủ  vài phút, nhiều nhất là nửa tiếng,  mà hôm nay  ngủ thẳng giấc đến tận hai tiếng!
Không một giấc mơ,  tỉnh dậy giữa chừng.
Cảm giác quá thoải mái!
Bà Văn đưa tay sờ mặt , vẫn còn chút ngỡ ngàng.
"Không thể tin ..."
Đã bao lâu  bà   một giấc ngủ ngon như ?
Giường mềm mại, chăn ấm áp, gối cũng  êm, tất cả đều  hảo đến mức bà chỉ   mãi  dậy.
Nếu   lo cho con trai, bà thực sự  vùi  trong chăn thêm chút nữa.
Cảm giác ... đáng giá từng đồng!
Trước đó bà còn  hài lòng với dịch vụ, nhưng giờ thì ?
Dịch vụ  chút thiếu sót cũng  , chỉ cần giường ngủ thoải mái thế , bao nhiêu tiền cũng đáng!
Bà Văn vươn vai, nán   giường một lát  khi rời phòng ngủ.
Vừa bước , bà  thấy Văn Thành Lân đang   ghế sofa, chăm chú  sách.
"Đang  gì thế?"
Bà Văn  bước  khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng hỏi.
"Mẹ dậy  ạ?" Văn Thành Lân vui mừng ngẩng lên.
Bà Văn  tới tủ lạnh, lấy một chai nước, vặn nắp uống một ngụm   con trai:
"Lân Lân   gọi  dậy để  chơi với con?"
Cậu bé lắc đầu, giọng đầy thương yêu:
"Mẹ ơi,  ngủ ngon quá, con  nỡ gọi ."