Nghe , quản lý đối tác mỉm , tỏ vẻ hiểu rõ:
"Nhà Ma Phong Đô đúng là  sức hút lớn với trẻ con. Con gái  cũng suốt ngày nằng nặc đòi đến đó chơi.   bận quá, mãi vẫn  đưa con  ."
Anh   ông Văn, chân thành : "Ông đúng là một  bố . Dù bận rộn đến  cũng luôn dành thời gian cho con cái.   học hỏi ông mới ."
Ông Văn mỉm , chào tạm biệt  vội vã  về phía khách sạn Nhà Ma.
Mộng Vân Thường
Ông  hiểu tính vợ . Bà là  mê công việc hơn cả ông,   thích những nơi đông đúc, ồn ào. Nếu   vì con trai, bà chắc chắn chẳng bao giờ chịu đặt chân  công viên giải trí. Lần , vì Văn Thành Lân, bà   chịu đựng cả một ngày trong  gian náo nhiệt , hẳn là  khó chịu.
Nghĩ , ông Văn càng bước nhanh hơn. Ông  đến  ca cho vợ, để bà  chút thời gian nghỉ ngơi.
Vừa bước  khách sạn, ông lập tức  thấy con trai.
"Văn Thành Lân!"
Ông Văn ôm lấy  bé,  hiền hòa: "Đói  ? Muốn ăn gì, bố dẫn con ."
Văn Thành Lân ngoan ngoãn đáp: "Con xem thực đơn , con  gọi một ít hải sản. Bố  ăn gì ?"
Nói ,  bé đưa thực đơn cho ông Văn.
Ông Văn đặt con xuống,  xuống ghế sofa xem qua thực đơn. Ở khách sạn Nhà Ma Phong Đô, thực đơn chủ yếu là các món Quảng Đông, đặc biệt là hải sản, giống như những món ăn xuất hiện trong phó bản Như Hoa.
Ông ngẫm nghĩ một chút  hỏi: "Chúng  ăn ở nhà hàng  mang lên phòng?"
"Ăn trong phòng  bố."
Văn Thành Lân thở dài như một ông cụ non, mặt đầy vẻ bất lực.
"Mẹ đang chơi vui lắm. Gọi  xuống ăn cơm là điều  thể, chỉ  cách mang cơm lên thôi."
Ông Văn bật   giọng điệu của con trai. Hai bố con đặt món xong, dặn nhân viên mang lên phòng 807,  cùng  lên lầu.
Trên đường , ông Văn hỏi: "Buổi tối con    chơi ? Nhà Ma sắp đóng cửa , nhưng chúng  vẫn  thể  chỗ khác."
Văn Thành Lân lắc đầu: "Không   cả, chỉ cần ở  khách sạn là ."
Nghe con  , ông Văn cảm thấy  chút chạnh lòng. Rõ ràng là dẫn con  chơi, nhưng từ sáng đến giờ, cả ông lẫn vợ đều bận rộn với công việc, để con một  ở khách sạn cả ngày.
Ông  con trai, trong lòng thầm quyết định— bữa tối, nhất định  tạo cho con một bất ngờ.
Ông sẽ tự  dẫn con  ngoài chơi!
Còn vợ ông, cứ để bà ở  khách sạn nghỉ ngơi. Cả ngày nay bà  mệt lắm , hơn nữa bà vốn khó ngủ, đổi chỗ lạ  khi  mất ngủ. Để bà thư giãn sớm một chút vẫn là  nhất.
Khi hai bố con về đến phòng, ông Văn đưa mắt  quanh nhưng  thấy vợ . Ông đoán chắc bà đang bận  việc nên cũng  gọi.
Ông  giày,   thẳng  phòng tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/233.html.]
Lúc ông tắm xong bước , bữa tối cũng   nhân viên phục vụ mang đến.
Nhìn bàn ăn   bày biện tươm tất, ông Văn chau mày hỏi: "Mẹ con ?"
Không thấy bà Văn  ăn, ông bắt đầu lo lắng. "Người bận  việc thường  quên ăn cơm."
Văn Thành Lân  hề tỏ  sốt ruột, chỉ chậm rãi gọi:
"Tiểu Phong, Tiểu Phong."
Ngay lập tức, một giọng  vui vẻ vang lên:
"Có đây,  đây! Tiểu Phong luôn ở đây!"
Ông Văn giật , ngơ ngác  quanh phòng. "Cái... cái gì thế ?"
Văn Thành Lân điềm nhiên ngẩng đầu, giải thích: "Bố, đây là trợ lý giọng  Tiểu Phong. Nếu cần gì, bố  thể gọi nó."
"Trợ lý giọng ?" Ông Văn nhíu mày,  con trai với ánh mắt  thể tin .
Trợ lý giọng  kiểu gì mà còn  gọi   ăn cơm?
Nó gọi kiểu gì chứ?
 lúc ông còn đang bối rối, Tiểu Phong lên tiếng:
"Lân Lân,   bảo lát nữa ăn,   chơi thêm một lát."
Ông Văn lập tức bắt  từ khóa quan trọng.
"Chơi?"
Ông nghi hoặc  con trai, xác nhận : "Ý con là...    việc, mà đang chơi?"
Không thể nào! Điều  tuyệt đối  thể nào!
Văn Thành Lân bình thản gật đầu: " . Mẹ đang ở trong buồng phát trực tiếp của phó bản Sadako, chơi đến mê mẩn luôn."
Ông Văn sững sờ.
Vợ ông... chơi game đến mức quên cả ăn cơm?
Là  phụ nữ suốt ngày chỉ  công việc, lúc nào cũng nghiêm túc  ?
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây?
Ông vẫn còn   hồn, còn Văn Thành Lân thì  hề để ý. Cậu bé ngoan ngoãn  xuống bàn, cầm đũa lên, hớn hở :
"Bố ơi, ăn cơm xong chúng  cũng  chơi nhé!"