Không chỉ vì những phó bản thú vị bên trong, mà bởi vì nơi  giúp cô và  kiếm  tiền.
Chỉ cần bày quầy bán bánh tráng trứng ở cổng Nhà Ma một ngày, thu nhập còn cao hơn cả một tuần ở chỗ khác.
Hơn nữa, cô bé còn đặc biệt thích bà chủ Nhà Ma –  luôn đeo mặt nạ bí ẩn.
Mấy ngày ,  đầu tiên cô và  đến đây bán hàng, bà chủ đeo mặt nạ  cùng một chị gái xinh  mặc sườn xám ghé qua mua bánh.
Bà chủ khen bánh  ngon,  đó hỏi cô bé:
"Ta  thể thực hiện một điều ước nhỏ cho cháu. Cháu  gì nào?"
Cô gái mặc sườn xám  bên cạnh mỉm , đề nghị:
"Hãy cho cô bé  chơi miễn phí trong Nhà Ma một ngày !"
 bà chủ lắc đầu:
"Nhà Ma  thể chơi bất cứ lúc nào. Điều cô bé cần hơn là thứ khác."
Trưa hôm đó, bà chủ  tặng Niếp Niếp một công thức  nước sốt bí truyền, kèm theo một lá bùa chiêu tài.
Tối về nhà, cô bé và  thử  nước sốt theo công thức .
Hương thơm bốc lên nức mũi, khi quét nước sốt lên bánh tráng trứng, hương vị trở nên đậm đà và ngon hơn hẳn.
Niếp Niếp vui sướng, liền nhờ  khâu cho một chiếc túi nhỏ hình tam giác màu đỏ, cẩn thận cho lá bùa chiêu tài ,  đeo  ngực.
Từ ngày hôm đó, việc buôn bán của hai  con ngày càng phát đạt.
Mỗi  nghĩ đến bà chủ Nhà Ma đeo mặt nạ, trong lòng Niếp Niếp  dâng lên một niềm  ơn và ngưỡng mộ vô hạn.
Cô bé  tính toán kỹ. Với tốc độ kiếm tiền như hiện tại, sang năm gia đình cô  thể trả hết nợ chữa bệnh cho bố.
Sau khi trả hết nợ, cô sẽ cùng  tích góp tiền thuê một cửa hàng nhỏ để bán bánh tráng trứng. Như ,  sẽ  còn  vất vả chạy khắp nơi tìm chỗ bày quầy.
Mẹ cô tính tình hiền lành,   giỏi tranh giành, thường xuyên   khác bắt nạt,  ép dời chỗ . Cô bé     chịu cảnh đó mãi.
Nghĩ đến viễn cảnh tương lai, khi hai  con  một cửa hàng riêng,  còn  lo lắng từng ngày, cô bé càng thấy vui. Cô tin rằng, một ngày nào đó,  nhất định sẽ  cơ hội bước  Nhà Ma chơi!
Lượng khách đổ về Nhà Ma Phong Đô quá đông, đến mức lực lượng cảnh sát cũng  huy động để hỗ trợ điều phối giao thông và phân tán đám đông.
Sở Du lịch và Văn hóa còn chủ động gọi điện hỏi Nhà Ma  cần thêm nhân lực . Nếu cần, họ  thể sắp xếp một  tình nguyện viên đến giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/236.html.]
Lê Diệu tất nhiên là cần.
Dù Nhà Ma  tuyển thêm một nhóm nhân viên "quỷ", nhưng họ  thể rời khỏi khu vực Nhà Ma. Một  nơi  ánh sáng quá mạnh, họ cũng  thể đến hỗ trợ.
Tình nguyện viên sẽ lấp đầy những vị trí trống . Họ  thể hướng dẫn khách tại cổng, chỉ đường, hoặc cầm bảng mã QR để khách tải ứng dụng.
Hôm nay là dịp lễ, Nhà Ma mở cửa sớm hơn một giờ, từ 7 giờ sáng.
Phó bản Như Hoa là nơi đông khách nhất. Chỉ  hai tiếng mở cửa,   hơn 30.000  đổ .
Lo ngại lượng khách quá lớn sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm, Như Hoa  chủ động mở rộng thêm nhiều khu vực mới.
Trước đây, du khách chỉ  tham quan khu phố thương mại dài, nhưng bây giờ, cả những khu dân cư cũng mở cửa.
Họ  thể quan sát cuộc sống thường ngày của  dân Hong Kong những năm 1920-1930. Từ bữa cơm gia đình, tiệm tạp hóa đầu ngõ, đến trường học dành cho con cái nhà giàu—tất cả đều  tái hiện sống động.
Không chỉ  tận mắt chứng kiến, du khách còn  thể tham gia  các nhiệm vụ ẩn thú vị.
Sử Đại là sinh viên năm ba ngành Lịch sử. Từ nhỏ, cô  mê mẩn những câu chuyện xưa cũ, thích tìm hiểu về văn hóa, tập tục của các thời kỳ lịch sử.
Khi thấy video về phó bản Như Hoa  mạng, cô lập tức  thu hút.
Cô từng đến nhiều khu du lịch mang  hướng hoài cổ, nhưng hầu hết đều mất  cảm giác của thời đại. Dây điện chằng chịt, máy lạnh lắp khắp nơi, camera giám sát dày đặc… Tất cả khiến  gian trở nên hiện đại một cách gượng ép, thiếu  sự đồng nhất.
Đã , những hiện vật quý giá đều  rào chắn, khách tham quan chỉ  thể  xa  mà   chạm   quan sát kỹ.
Vậy thì còn gì thú vị?
 phó bản Như Hoa thì khác!
Mọi thứ ở đây đều chân thực đến mức cô  cảm giác như thực sự bước  một Hong Kong của thế kỷ .
Không chần chừ, nhân dịp nghỉ lễ 1/5, Sử Đại lập tức rủ cô bạn  Mẫn Uyển Nhiên cùng đến tham quan.
Hiện tại, hai  đang  trong một tiệm may sườn xám.
Mộng Vân Thường
Họ chăm chú quan sát từng công đoạn may vá—từ đo kích cỡ, phác thảo mẫu, đến cắt vải, khâu vá—tất cả đều  thực hiện   thủ công.
Mẫn Uyển Nhiên chép miệng: "Tay nghề của ông chủ tiệm giỏi quá! Không    thợ may thật ?"
Sử Đại gật đầu chắc nịch: "Chắc chắn là thợ thật! Cậu  tay ông  , khéo léo như ,  thể nào chỉ là diễn viên."
Mẫn Uyển Nhiên nghi hoặc: " bà chủ Nhà Ma   tìm  nhiều thợ giỏi đến ? Một  như ông chủ tiệm     thể  đồ đặt riêng ở Tô Châu, cần gì  ở đây biểu diễn?"
Sử Đại cũng   trả lời thế nào.