Lê Diệu  để ý thấy một điều kỳ lạ.
Trên đường tới đây, cô  thấy  ít ngôi nhà lớn, khang trang và  vẻ kiên cố trong làng.  ba nhóm     yêu cầu ở những nơi đó, mà   đó, họ chọn trú  trong một từ đường cũ kỹ, đổ nát.
Chắc chắn   lý do đặc biệt nào đó.
Cẩn thận vẫn hơn, Lê Diệu quyết định ở  từ đường như họ.
Hai tu sĩ rời khỏi từ đường,    quan sát xung quanh và hỏi han  dân trong làng.
Lê Diệu   phiền họ, chỉ lặng lẽ  theo .
Chung Ly Tiêu thỉnh thoảng  đầu  , ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.  mỗi  như , Lê Diệu đều nở nụ  ngây thơ,  đó tiếp tục mặt dày bám theo.
Đây là kinh nghiệm mà lão Cao  dạy cô  khi rời :
"Ra ngoài,  mặt dày. Đừng quan tâm  khác nghĩ gì, cũng đừng để ý họ  khó chịu  . Quan trọng nhất là  đảm bảo an  cho bản ."
Lê Diệu  thông minh, nhất là từ khi   [Biển Sao Trí Tuệ].
 vì tuổi còn trẻ,    ai chỉ dạy, từ nhỏ cô   tự  sinh tồn trong  cảnh khắc nghiệt. Những kỹ năng xã hội cơ bản, cách ứng xử với  khác, cô    từng  học.
Các hồn ma trong Nhà Ma  cô mà lo lắng đến mức  .
Dù  thì bà chủ nhỏ của họ cũng chỉ là một cô gái 20 tuổi. Trong mắt những hồn ma  sống hàng chục, thậm chí hàng trăm năm, cô  vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Bà chủ nhỏ  đầu tiên  xa, hơn nữa  đặt chân đến một nơi nguy hiểm như vùng đất Xám. Ai cũng sợ cô gặp chuyện chẳng lành.
Vậy nên, mỗi ngày, từng nhóm hồn ma  phiên  dạy cô cách đối mặt với  tình huống, cách giao tiếp, cách hành xử  cho phù hợp.
Lê Diệu  thông minh.
Cô ghi nhớ tất cả những gì họ dạy,  đó áp dụng triệt để.
Lúc , cô  thu hút sự chú ý, tỏ  ngây thơ, thật thà, thận trọng  theo  cặp tu sĩ như một chú mèo nhỏ  lạc giữa vùng hoang vu,  nơi nương tựa.
Hình ảnh  khiến cặp tu sĩ động lòng. Họ  nỡ đuổi cô .
Lê Diệu   chừng mực, luôn giữ một  cách an . Không quá gần để gây phiền phức, cũng  quá xa để mất dấu họ.
Cô chỉ  theo ở mức đủ để  thấy bóng lưng hai .
Cặp tu sĩ  suốt cả buổi chiều, đến tận tối mới  về nhà của Lý trưởng.
Lê Diệu lập tức theo sát.
Vừa bước , cô phát hiện lão già áo đen, Ô Thập Cửu và những  khác cũng   mặt ở đó.
Mọi   quanh bàn ăn, dường như đang chờ bữa tối.
Chẳng bao lâu , Lý trưởng mang thức ăn  bàn, đặt xuống  thản nhiên :
"Ăn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/258.html.]
Trên bàn  một rổ bánh bao  từ bột thô, một chén cơm gạo lứt, và một bát canh trứng loãng đến mức  như nước rửa nồi.
Mộng Vân Thường
Lê Diệu cau mày.
Thứ … ăn  ?
Cô lén quan sát—trong cơm còn lẫn cả sỏi!
Bốn thiếu niên áo đen nhanh chóng lấy phần cơm, canh và bánh bao cho lão già áo đen .
Những  khác cũng  lượt động đũa.
Ba nhóm  rõ ràng  hài lòng với những món ăn , nhưng  ai lên tiếng phàn nàn, tất cả đều từ tốn ăn hết.
Lê Diệu  tin bọn họ   đồ ăn riêng.
Những món lớn  thể  tiện mang theo, nhưng đồ ăn nhẹ nhỏ gọn chắc chắn .
Đặc biệt là lão già áo đen.
Lão là   đầu nhóm tu sĩ , bốn thiếu niên áo đen kính trọng lão như ,  thể nào   chuẩn  đồ ăn cho lão.
Ấy thế mà ngay cả lão cũng ăn loại cơm gạo lứt .
Chứng tỏ những món ăn    tùy tiện mà ăn.
Lê Diệu suy nghĩ một chút,  cầm lấy một chiếc bánh bao bột thô, thử cắn một miếng.
Ngay lập tức, cô suýt nữa  rụng cả răng.
Bánh bao  khô,  cứng, nhai thì khó khăn, mà nuốt xuống còn nghẹn cổ họng.
Cô  uống canh mới trôi  xuống.
Cuối cùng, cô chỉ  thể cố ăn hết một chiếc bánh bao và một bát canh.
No thì cũng no, nhưng cảm giác như  dày vẫn đang trống rỗng .
Bữa tối kết thúc.
Mọi  lặng lẽ  về từ đường,  ai  khỏi phòng, ai cũng đóng kín cửa .
Lê Diệu cũng  theo.
Cô leo lên giường,  bao lâu  chìm  giấc ngủ.
Sáng hôm .
Cơn đói cồn cào đánh thức cô dậy.
Cảm giác như  cả năm trời cô   ăn gì .
Dạ dày quặn đau.
Lê Diệu nhíu mày.