Lão Ngũ khoanh tay, khóe môi nhếch lên một nụ  lạnh lẽo:
"Nếu cô   nhớ  ký ức kiếp , thì càng   quan hệ gì với chúng ."
Lời   dứt,  khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề.
Thím Cố dựa  thành giường, vỗ vỗ tay  hiệu cho   im lặng. Bà  chậm rãi lên tiếng, giọng đầy chắc chắn:
"Đừng cãi  nữa. Duyên Duyên là  thế nào,   rõ nhất. Cô  mềm lòng, kiếp   chỉ cần rơi vài giọt nước mắt, cầu xin vài câu, để  cho cô  một  xác tàn tạ,  mà cô  cũng cảm động đến phát , thề sẽ chăm sóc  cho năm đứa con."
Bà  dừng  một chút, ánh mắt lóe lên tia tính toán:
"Mẹ tin rằng, chỉ cần chúng  cầu xin cô , nhất định cô  sẽ giúp chúng . Dù ,  cũng là  đầu tiên cô  gặp khi đến thế giới . Hơn nữa…"
Thím Cố nhíu mày, nhớ  những gì  xảy  năm đó, giọng đầy phẫn uất:
"Tất cả đều là do lão đạo sĩ lừa !"
Mấy đứa con lập tức  sang  bà .
Thím Cố siết chặt nắm tay, tức giận :
"Chính ông   đến tìm ,  rằng  một linh hồn từ dị giới sẽ sử dụng  thể của . Chỉ cần  ngoan ngoãn giao  thể  cho cô , thì năm đứa con của  sẽ  tiền đồ. Hơn nữa, mười mấy năm ,  còn  thể lấy   thể để hưởng phúc."
Bà  cắn răng, giọng đầy căm hận:
"Đều là ông  lừa !"
Đại Mao lập tức gật đầu phụ họa, giọng điệu tràn đầy uất ức:
" ! Đều là lão đạo sĩ khốn kiếp lừa con! Chính ông   đến tìm con,  rằng  thể của   cô hồn dã quỷ chiếm đoạt!"
Hắn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén quét qua   trong phòng:
"Con  con, đương nhiên  hiếu thuận. Sao con  thể   thể của   quỷ chiếm đoạt mà   gì? Con chắc chắn  cứu !"
Nhị Mao, Tam Mao, và Tứ Mao cũng  lượt gật đầu, đồng thanh:
"! Chúng con đều  lão đạo sĩ khốn kiếp lừa!"
Chỉ  con út là   gì.
Cô  cúi đầu, im lặng một lúc lâu. Trong lòng cô  lúc  ngập tràn những suy nghĩ mâu thuẫn.
Dù cô  là  tỉnh táo nhất trong đám, nhưng cũng  khỏi mơ tưởng— trở  bên cạnh Lạc Minh Duyên.
Cuộc sống hiện tại quá khổ.
Khổ đến mức cô   thể chịu đựng thêm  dù chỉ một ngày.
Cô   sống ,  trở thành một quý nữ mà ai ai cũng ngưỡng mộ,  gả cho Thái tử,   một cuộc đời vinh hoa phú quý.
Chứ   như bây giờ— trưởng đoàn hát bán  nhà hát, trở thành công cụ mua vui.
Dù  trốn về nhà, cũng   và  em bán   nữa.
Trên đời , sẽ  còn ai như Lạc Minh Duyên, lo nghĩ cho cô , xót xa cho nỗi khổ của một  con gái, lo lắng cô  lấy     mà  chèn ép...
Cả nhà họ Cố túm tụm bàn bạc, suy tính kỹ lưỡng cách đối phó với Lạc Minh Duyên khi cô đến.
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/283.html.]
Họ nghĩ đến hai trường hợp:
Trường hợp thứ nhất—Lạc Minh Duyên   ký ức tiền kiếp.
Thím Cố sẽ tự nhận là ân nhân  cưu mang cô  từ khi mới sinh . Sau đó, bà  sẽ  lóc kể khổ, xin cô  một khoản tiền. Dù , cô  cũng là nhân vật lớn,  tiền  đối với cô  chẳng đáng là bao, nhưng đối với cả nhà họ Cố,  là cơ hội để đổi đời.
Trường hợp thứ hai—Lạc Minh Duyên  ký ức tiền kiếp.
Cả nhà sẽ đồng thanh  rằng họ đều  lão đạo sĩ khốn kiếp lừa dối, họ  từng cố ý  tổn thương cô .
Sau khi Lạc Minh Duyên qua đời, cả nhà họ Cố   hối hận, vô cùng áy náy.
Ngoài , bọn trẻ sẽ dùng ánh mắt đầy ngưỡng mộ  cô , khơi gợi  tình cảm của kiếp . Dù , Lạc Minh Duyên cũng  nuôi dưỡng chúng hơn chục năm, chắc chắn vẫn còn tình cảm.
Thím Cố tin rằng, chỉ cần cả nhà  lóc, cầu xin, Lạc Minh Duyên sẽ mềm lòng.
Bàn bạc xong, cả nhà họ Cố chỉ còn chờ Lạc Minh Duyên xuất hiện.
Trong thời gian đó, vợ của Nhị Mao bất ngờ tìm đến.
Cô    cửa, giọng đầy tức giận:
"Anh  về với  !"
 Nhị Mao lập tức từ chối,  chút do dự.
Anh   quá chán ghét cuộc sống  rể, ngày ngày  bố  vợ khinh thường.
Ở nhà bố vợ,    việc nhiều nhất, ăn ít nhất.
Ngày nào cũng   vợ chỉ  mặt mắng là vô dụng,  kiếm  tiền.
Anh  chịu đủ !
Anh   vợ , lạnh lùng :
"Không  về!   ly hôn!"
Vợ của Nhị Mao bật , ánh mắt tràn đầy khinh bỉ:
"Anh  bỏ ?"
Cô  khoanh tay, giọng điệu mỉa mai:
"Nhị Mao, đừng quên  là  rể nhà . Anh   quyền bỏ . Là  bỏ  mới đúng!"
Nói xong, cô  hừ lạnh một tiếng, xoay  bỏ .
Dù , cô  cũng  sớm chán ghét gã đàn ông .
Lúc , cô  lấy Nhị Mao vì nghĩ    tài y thuật,  thể trở thành thần y, giúp cô  sống cuộc đời sung sướng.
  ngờ, gã chẳng  bản lĩnh gì.
Làm việc thì   sức,  giường    gì.
Gần đây còn phát bệnh, cứ khăng khăng tự nhận  là thần y!
Cô  chịu đủ !