Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 307

Cập nhật lúc: 2025-03-31 11:22:57
Lượt xem: 213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

rước đây, ánh mặt trời là thứ thiêu đốt linh hồn chúng, khiến chúng đau đớn khôn cùng. bây giờ, thứ ánh sáng từng là khắc tinh trở nên dịu dàng, mang đến cảm giác dễ chịu và ấm áp như khi còn sống.

Lũ quỷ vui mừng hò reo, chạy nhảy khắp nơi, để ánh nắng phủ lên mặt, lên cổ, lên tay, tận hưởng cảm giác từng từ khi chết.

"Chị ơi, mau đây!"

Tiểu Thiến chạy kéo tay Lê Diệu.

Vừa bước tới, Lê Diệu cả đám quỷ nhấc bổng lên, tung lên cao đón lấy.

Nhà Ma, nơi từng tràn ngập âm khí, nay ngập tràn tiếng vui vẻ.

Mộng Vân Thường

trong khi Nhà Ma đang hân hoan, nhà họ Lê  u ám đến đáng sợ.

Lê Dương gương, ánh mắt kinh hoàng chính .

Lỗ mũi cô ngày càng to, miệng nhô , đôi mắt nhỏ dần, tròng mắt cũng dần vẩn đục…

"ÁÁÁÁ!!!"

Lê Dương thét lên chói tai, ném mạnh chiếc gương xuống đất!

như phát điên, điên cuồng giật tóc , đập đầu tường.

"Không! Đây là khuôn mặt của ! Không !"

Bà Diệp Thúy Vân đau lòng đến chịu nổi, vội ôm chặt lấy con gái, nghẹn ngào:

"Dương Dương! Con đừng như ! Con đang cắt từng khúc ruột của đây !"

Lê Dương quan tâm. Cô điên cuồng cào mặt , đến mức m.á.u thịt lẫn lộn, đôi mắt đỏ ngầu đầy tuyệt vọng.

"Đây ! Không khuôn mặt của !"

hủy nó! Hủy khuôn mặt đáng sợ !

Bác Cả Lê lập tức lệnh cho Lê Đạt và Lê Ân giữ c.h.ặ.t t.a.y cô .

Lê Dương trói chặt giường.

sụp đổ, gào thảm thiết, nước mắt hòa lẫn với máu, chảy xuống ướt đẫm cả gối.

"Bố! Mẹ! Con đây? Làm đây? Đây là khuôn mặt của con! Không !"

nghẹn ngào, giọng đứt quãng vì hoảng loạn:

"Mọi tìm khuôn mặt cho con ! Con cầu xin … cầu xin …"

run rẩy, ánh mắt chứa đầy tuyệt vọng:

"Nếu Tịch Tử Mặc thấy con như thế sẽ bỏ con mất! Anh sẽ cần con nữa!"

Bác Cả Lê siết chặt nắm tay, đầu , đôi mắt hoe đỏ.

Không chỉ Lê Dương, cả nhà họ Lê đều chìm trong đau khổ.

Lê Đạt mất khả năng kinh doanh, vận may cũng tan biến. Công ty của nhà họ Lê liên tiếp gặp khó khăn, tình hình ngày càng tồi tệ. Nội bộ công ty đầy rẫy tin đồn, thì thầm rằng công ty sắp phá sản.

Lê Ân mất giọng hát, còn khả năng sáng tác. Ngay cả diễn xuất—thứ từng là niềm tự hào của —cũng còn.

Không chỉ , vẻ ngoài của Lê Ân cũng đổi đến mức kinh hoàng. Từng là một thần tượng trai phong độ, giờ đây trông tiều tụy, xí đến nỗi chính bản cũng dám gương.

Hắn dám ngoài, dám liên lạc với bất kỳ ai.

Sợ thấy.

Lê Tứ cũng chẳng khá hơn.

Hắn từng là một tay đua liều lĩnh, gan , nổi tiếng vì những cú mạo hiểm ai dám thử. Vì đua xe, gặp vô tai nạn, chấn thương đầy , nhưng nhờ Lê Diệu, tất cả đau đớn đó đều chuyển sang cô.

bây giờ, tất cả những gì từng đẩy sang Lê Diệu đều trở .

Không chỉ , chúng còn trở nên nghiêm trọng hơn gấp bội.

Hắn suy thận, một bên thận hỏng. Gan tổn thương nghiêm trọng. Lục phủ ngũ tạng còn gì nguyên vẹn, xương cốt giòn yếu đến mức chỉ cần một lực mạnh một chút là gãy.

Bây giờ, thậm chí dám thở mạnh, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ ngừng thở.

"Bác Cả! Cứu con, cứu các con với!"

Lê Dương tuyệt vọng sang cầu xin.

lúc , họ thể tìm thấy Lê Diệu nữa. Dù cố gắng thế nào, cô như thể biến mất khỏi thế gian.

Mệnh cách của cô gần như lấy bộ từ họ. Cô ngày càng hơn, càng hơn.

Đến khi vết đen mặt cô biến mất, lẽ họ sẽ bao giờ tìm thấy cô nữa.

Lê Dương siết chặt tay, lòng đầy bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/307.html.]

hiểu, thể hiểu nổi.

Tại bác Cả vẫn còn do dự?

Không tìm Lê Tán cầu cứu đành, ngay cả túi gấm cứu mạng cũng chịu mở. Chẳng lẽ thật sự cả nhà c.h.ế.t ?

Họ quen với việc sử dụng mệnh cách của Lê Diệu. Bây giờ thể nữa.

Mà khi lấy mệnh cách, Lê Diệu chắc chắn sẽ tha cho họ.

Bác Cả Lê trầm ngâm, gương mặt biến đổi liên tục như đang đấu tranh nội tâm.

Bà Diệp Thúy Vân nước mắt lưng tròng, đặt tay lên tay ông, giọng run rẩy:

"Ông nó ơi, thương lấy Lê Dương một chút, còn cả thằng Tư nữa. Nó sắp chịu nổi ..."

Lê Tứ gì, chỉ lặng lẽ ông.

Hắn đau đớn, nhưng thể gì.

Nhìn đứa con trai quằn quại trong đau đớn, cuối cùng, bác Cả Lê nghiến răng, phòng, lấy túi gấm cứu mạng.

Ông mang chiếc bùa đến, cả nhà xúm , ánh mắt dán chặt từng cử động của ông.

bàn tay ông run rẩy dữ dội, nhiều cố gắng mà thể mở .

Lê Dương sốt ruột, giật lấy chiếc bùa:

"Để con !"

"Không !"

Bác Cả Lê giật túi gấm, giữ chặt buông.

Chiếc bùa chỉ một ông thể mở.

Người mở bùa sẽ chịu trừng phạt.

Đó là lý do ông luôn do dự.

Hơn nữa, thực , ông tìm Lê Tán.

Mọi vẫn nghĩ Lê Tán là em ruột, là thiết với nhà họ Lê. thực tế, tình cảm của với gia tộc như họ tưởng tượng.

Việc xuất gia tu đạo lên tất cả.

Bác Cả Lê thể cảm nhận , khi tu vi của Lê Tán ngày càng cao, tình cảm của với nhà họ Lê ngày càng nhạt nhòa.

Năm đó, khi chuyển mệnh cách và khí vận của Lê Diệu cho gia tộc, Lê Tán một câu:

"Từ nay về , ân tình trả xong."

Bác Cả Lê vẫn luôn lấy cớ sợ phiền để tìm Lê Tán.

sự thật là, ông dám .

Nghĩ đến đây, ông nhắm mắt , hạ quyết tâm, mạnh tay xé mở túi gấm.

Ngay khoảnh khắc đó—

Một làn khói đen đặc sệt bùng lên!

Nó cuộn tròn trong trung, lượn một vòng quanh những trong nhà, đó vụt qua cửa sổ, biến mất bóng đêm.

Chỉ trong chớp mắt, còn dấu vết gì.

Cả nhà họ Lê , ai nấy đều ngơ ngác.

Cái quái gì thế ?

Nó bay ?

Một lát , Lê Tứ nhíu mày, là đầu tiên lên tiếng:

"Cái đó là gì? Đi tìm Lê Diệu ?"

Bác Cả Lê cũng chắc chắn.

Ông lắc đầu theo bản năng, nhưng gật đầu một hồi suy nghĩ:

"Chắc là tìm Lê Diệu. Khi tìm nó, các con sẽ cơ hội lấy mệnh cách."

"Thật ?!"

Lê Dương vui mừng khôn xiết.

cố giữ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt giấu nổi sự phấn khích.

đưa tay vuốt mặt, giọng run run:

“Khuôn mặt của con… sẽ trở ! Tài năng của con cũng sẽ về! Tất cả… tất cả sẽ trở !”

Loading...